Lòng người cũng mềm, Hồng Đậu tình nguyện tin tưởng rằng nhiều năm ở chung như vậy, Nghiêm Doanh cũng có một tia tình cảm mẫu tử đối với Tiêu Nam Phong, chứ không muốn tin Nghiêm Doanh sẽ biến thành người như Tiêu Chính An.
Tiêu Nam Phong đã không còn là đại thiếu gia Tiêu gia nữa, để hắn thoải mái vui vẻ sống bên ngoài vẫn tốt hơn là hắn phải đeo trên lưng thân thế khiến người ta xấu hổ kia.
Hồng Đậu không biết Nghiêm Doanh có còn lương tri hay không, tóm lại, chuyện này rốt cuộc cũng coi như kết thúc.
Hôn lễ của Minh Châu và Tiêu Nam Phong được tổ chức vào mười ngày sau, ngày lành tháng tốt, có một số bằng hữu của Minh gia trên giang hồ tới chúc mừng, Tiêu Nam Phong bên này chỉ có Tiêu Bắc Phong thay mặt mẫu thân tới tặng lễ. Nói thực ra, nhìn nữ nhân mình thích gả cho đại ca mình, dù là ai cũng sẽ không dễ chịu, nhưng Tiêu Bắc Phong nhìn Tiêu Nam Phong đầy mặt vui mừng thì liền mất đi tất cả dũng khí quấy rối.
Bên trong ván cờ này của phu thê Tiêu gia, chỉ có Tiêu Nam Phong mới là vật hy sinh.
Hồng Đậu nhìn đôi phu thê tân hôn này đối bái thiên địa, nàng ôm mặt, mang ảo tưởng tốt đẹp mà vui vẻ cười.
A Miên hỏi nàng: “Muốn thành thân?”
“Ừm!” Nàng gật gật đầu, một chút cũng không e lệ.
A Miên cười, dắt lấy tay nàng, lại nói: “Ta tặng Hồng Đậu một hôn lễ long trọng có được không?”
Hồng Đậu ngước mắt nhìn hắn, tuy A Miên cười cũng không khác ngàsách yờng, nhưng nàng có thể xác nhận, một khi nàng gật đầu nói “Được”, e rằng cái “hôn lễ long trọng ” này liền không chỉ đơn giản là long trọng như nàng nghĩ, nhưng nàng trước nay là một người không thích phô trương, vì thế, nàng mỉm cười ngọt ngào nói: “Không cần long trọng. Có chàng, có ta, là đủ rồi.”
Hôn lễ vốn là chuyện hai người, quá mức long trọng, chính nàng cũng chê mệt.
“Phải.” Khóe mắt A Miên hơi cong, con ngươi đen sậm giống như đêm tối yên lặng và thần bí, bên trong lộ ra ánh sáng khiến người ta không nắm bắt được, lẳng lặng mà nhìn Hồng Đậu, dường như muốn nhìn sâu vào trong lòng nàng, “Có ta, có nàng, là đủ rồi.”
Hồng Đậu cười hì hì ôm lấy cánh tay hắn.
Dáng vẻ tràn đầy vui mừng này của nàng, thật khiến người ta muốn giữ gìn trân trọng.
Màn đêm buông xuống, người giang hồ tham gia xong tiệc cưới thì đều tản đi như gió vậy, Tiêu Bắc Phong cũng không ở lâu, chỉ uống thêm một ngụm rượu rồi rời khỏi, cho nên tối nay sẽ không có ai nháo động phòng. Minh Châu và Tiêu Nam Phong an an ổn ổn, nhẹ nhàng vào động phòng hoa chúc.
A Miên thật ra lại hiếm khi có hứng thú, cùng Hồng Đậu ngồi trong viện ngắm trăng, Hồng Đậu ngồi trên đùi hắn, bắt lấy một bàn tay hắn sờ tới sờ lui hỏi: “Ta còn chưa hỏi chàng, chàng tặng quà cưới gì cho Minh Châu đấy?”
Hồng Đậu tự nhận bây giờ A Miên và nàng đều cùng trên một “hộ khẩu”* (ý là như vợ chồng một nhà), đối với chuyện chọn quà này, nàng vẫn luôn đau đầu khó quyết, vì thế nhiệm vụ này liền quyết đoán giao cho A Miên. Nhưng A Miên rốt cuộc đã tặng gì, Hồng Đậu đến bây giờ mới nhớ ra để hỏi.
Khóe miệng A Miên khẽ cong lên, tròng mắt nhuộm ánh trăng êm dịu, “Nghĩ một chút, vẫn tặng một quyển “Y đạo minh kinh”.”
“Nghe tên… đây là sách y hả?”
“Đúng vậy.”
“Ồ…” Hồng Đậu gật gật đầu, nếu Minh Châu học y, vậy tặng một quyển sách y cho nàng cũng coi như thích hợp. Hồng Đậu chỉ nghĩ đây là một quyển sách y bình thường, lại không biết, nếu đã thay mặt nàng tặng lễ, thì sao A Miên có thể tặng thứ bình thường được đây?
“Y đạo minh kinh” là sách do tổ tiên Minh gia viết, bên trong ghi lại Tố Vấn cửu châm mà Minh gia hiện tại đã thất truyền. Năm đó khi cả nhà Minh gia chuyển từ Đại Mạc đến Giang Nam, không biết vì sao quyển sách này lại bỗng nhiên không thấy tung tích.