Với giao tình mười mấy năm của A Miên và Du Tử Tức, có thể nói ngay cả thủ pháp dịch dung của bọn họ cũng đều học từ cùng một thầy. Đối phương dịch dung, sao bọn họ có thể không nhìn ra chứ?
Cho nên, thật ra lúc vừa gặp mặt, không chỉ A Miên nhận ra Du Tử Tức, Du Tử Tức cũng nhận ra A Miên.
Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, đây là sự giữa hai sư huynh đệ bọn họ.
Hồng Đậu còn đang nghĩ chuyện A Miên thế mà lại là sư huynh của Du Tử Tức. Việc này quá bất ngờ, nàng vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi, “Chàng nói Du Tử Tức là sư đệ chàng, vậy hắn cũng là người Miêu Cương?”
“Nói đúng ra… Hắn cũng không hoàn toàn là người Miêu Cương.” A Miên nói: “Phụ thân hắn là Giáo chủ Thánh giáo tiền nhiệm, mẫu thân hắn là Thánh Nữ tiền nhiệm của Miêu Cương.”
Cho nên nói, Du Tử Tức là người Miêu Cương một nửa.
“Đợi đã… Giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm không phải họ Nam Cung sao?”
“Sư đệ theo họ mẹ.” A Miên nói: “Mẫu thân hắn, cũng chính là Thánh Nữ Miêu Cương tiền nhiệm, tên là Tử Cơ. Thánh Nữ thông hôn với người ngoại tộc là tội lớn. Hơn hai mươi năm trước, chính sư phụ ta và các trưởng lão khác đã đi bắt Tử Cơ về, sau đó nữa, Giáo chủ Thánh giáo tiền nhiệm bị thương qua đời trong một cuộc đại chiến, Tử Cơ dùng điều kiện bồi dưỡng ra một Thánh Nữ mới, vào bảy năm trước, mới đổi được cơ hội dẫn theo con mình trở lại Trung Nguyên. Không lâu sau khi sư đệ kế thừa ngôi vị Giáo chủ, Tử Cơ cũng liền đi theo trượng phu.”
Hồng Đậu nghe xong đoạn chuyện xưa như vậy, liền không khỏi nhớ tới khoảng thời gian ở Quỷ thôn, về chuyện xảy ra sau khi Du Tử Tức mất trí nhớ. Nàng không rõ mà hỏi A Miên, “Nương của Du Tử Tức … có phải đối xử với hắn rất tệ hay không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi ta đã từng ở cạnh Du Tử Tức mất trí nhớ một thời gian, nhìn dáng vẻ của hắn… dường như hắn rất sợ hãi mẫu thân mình.” Nói là sợ hãi, tựa như vẫn còn chưa đủ độ.
A Miên hơi thở dài, nói: “Sư đệ từng sống một khoảng thời gian ở Miêu Cương, ta cũng coi như tương đối hiểu hắn. Tử Cơ cho rằng sư đệ không thể làm mất thể diện của cha hắn, liền đối xử với hắn hết sức nghiêm khắc, có đôi khi người khác nhìn vào cũng sẽ sinh lòng thương cảm, mà trong thân thể sư đệ cũng bị Tử Cơ hạ đủ loại kỳ độc.”
“Hạ độc?” Hồng Đậu cả kinh, “Vì sao?”
Chẳng lẽ Tử Cơ cũng là một người phát rồ như Tiêu Chính An vậy?
A Miên nói: “Trên thế giới này, có thể khiến một người bách độc bất xâm, chỉ có hai loại phương pháp. Một loại, là uống Tị Độc Đan được kết hợp từ các loại dược liệu vô cùng trân quý, nhưng hiện nay phương thuốc chế Tị Độc Đan đã thất truyền, nên chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai, đó chính là nuốt vạn loại độc mà không chết, như vậy sẽ có thể không bao giờ bị độc vật khác ảnh hưởng.”
So với dùng Tị Độc Đan, loại phương pháp thứ hai có thể nói là bàng môn tà đạo. Tuy đúng là có câu nói lấy độc trị độc, nhưng đồng thời, thuốc độc trong cơ thể người cũng sẽ xung khắc với nhau, đem đến cho người ta thống khổ cực đại. Không một ai biết, năm đó khi Du Tử Tức bị mẫu thân ném vào hồ vạn độc đã chịu nỗi thống khổ khó tưởng tượng cỡ nào.
Hồng Đậu lại nghĩ tới Du Tử Tức mất trí nhớ ngây ngô lúc trước vẫn luôn ỷ lại và sợ hãi mẫu thân, nàng chợt có chút thương cảm cho hắn. Nhưng cũng chỉ là một chút thương cảm mà thôi, Hồng Đậu nhích lại gần tựa vào ngực A Miên, thấp giọng nói: “Đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nhưng Du Tử Tức thì lại khiến ta cảm thấy người đáng giận tất có chỗ đáng thương.”
“Hồng Đậu cảm thấy sư đệ đáng giận?”
Hồng Đậu gật gật đầu. Nếu dựa theo sự phát triển của cốt truyện ban đầu thì nàng còn bị Du Tử Tức ngược không biết bao nhiêu lần đấy, chẳng qua còn có một điểm, nàng nhíu mày nói: “Ban đầu Du Tử Tức rõ ràng thích Phương Tử Mạch, đảo mắt một cái liền quay sang thích Phượng Khuynh Liên. Đúng là cặn bã mà, ta còn lâu mới đồng cảm với hắn.”