A Miên chỉ nghĩ Hồng Đậu biết Du Tử Tức từng thích Phương Tử Mạch là do khoảng thời gian mất trí nhớ kia của Du Tử Tức. Hồng Đậu nhắc tới chuyện này, A Miên cũng suy nghĩ một lát, nói: “Quả thực, sư đệ hắn từng thích quá Phương nhị tiểu thư.”
Phương Tử Mạch là muội muội của Hồng Đậu, nên hiện giờ Hồng Đậu oán giận như thế cũng lẽ thường tình.
“Chẳng qua…” Hồng Đậu vẫn lẩm bẩm: “Tử Mạch hiện tại cũng đã gả chồng, hy vọng về sau Du Tử Tức đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, để nàng yên lành sống tốt là được rồi.”
Nhớ tới Kỳ Chiêu còn đang đi tìm vợ, trong lòng Hồng Đậu liền yên lặng nhỏ nước mắt đồng tình vì hắn. Không biết con mọt sách kia có tìm được Phương Tử Mạch hay không, càng không biết hắn có thể thành công sử dụng mấy phương pháp không chút khoa học mà nàng đã truyền thụ cho hắn lúc ở Thẩm Gia Trang không nữa.
“A Miên…” Hồng Đậu bắt lấy tay hắn, ngước mắt nhìn hắn, “Chờ chuyện ở đây giải quyết xong, chúng ta liền về Phương gia xem một chút, được không?”
“Được.” A Miên cười gật đầu, cúi đầu hôn lên môi nàng.
thân thể Hồng Đậu bị đặt lên giường, nàng cuống quít giơ tay, chống lên ngực hắn, trang sức bạc trên người leng keng leng keng vang, nàng nhân cơ hội thở dốc mà nói: “Không thể làm… quần áo của ta sẽ bị nhàu mất.”
“Vậy cởi quần áo ra.” Quả thực, bàn tay linh hoạt của A Miên đã bắt đầu cởi quần áo nàng, thuận tiện lại cúi đầu, hôn lên xương quai xanh nàng.
Nàng thấp giọng hừ hừ, “Còn kiểu tóc của ta… Vừa mới chải xong…”
“Ngày mai ta sẽ giúp Hồng Đậu chải.” Thấp giọng nói xong, hắn đã trầm thân tiến vào.
Cả người Hồng Đậu đều khẽ run rẩy, trong loại chuyện này, nàng đã cực kỳ quen với cảm giác hắn tạo cho nàng, nhưng Hồng Đậu vẫn còn chút sầu lo mà hỏi: “A Miên, chúng ta không tiết chế như vậy, có phải sẽ không tốt cho thân thể lắm hay không?”
“Vẫn để cho nàng còn thời gian nghĩ mấy thứ như vậy, đúng là ta làm còn chưa tốt lắm…” Dứt lời, hắn liền ôm nửa người trên của nàng lên, nhẹ nhàng cắn cổ nàng thấp giọng nói: “Hiện giờ ngoại trừ tiếng ngâm nga của Hồng Đậu, những âm thanh khác ta đều không muốn nghe.”
Kích thích càng sâu tiến đến quả nhiên khiến Hồng Đậu không nói nên lời, nàng bị A Miên ôm vào trong ngực chìm chìm nổi nổi, đầu óc mơ hồ nghĩ, không biết có phải A Miên có khuynh hướng S hay không, lần nào cũng thích cắn mấy cái trên người nàng.
Hồng Đậu chưa từng uống thuốc tránh thai, nhưng bụng nàng vẫn chưa có một chút động tĩnh nào cả, điều này khiến nàng có chút buồn bực, nhưng A Miên lại có vẻ chẳng hề để ý, làm cho một câu của Hồng Đậu “A Miên chàng biết y thuật, có thể nhìn xem thân thể ta có phải có vấn đề gì đó hay không” dù thế nào cũng không nói nên lời được.
Sáng sớm hôm sau, A Miên thật sự lại tạo chải tóc cho Hồng Đậu, Hồng Đậu vẫn dịch dung như cũ, cũng mặc một thân Miêu phục đẹp đẽ, lúc nàng cùng A Miên ra khỏi phòng đến đại sảnh dùng cơm, chưởng quầy lại nói: “Hai vị khách bên kia đã gọi đồ ăn ngon cho hai vị rồi.”
Hồng Đậu nhìn lại, trong góc kia có một nam một nữ đang ngồi, không phải Du Tử Tức dịch dung và Phượng Khuynh Liên đã khôi phục đồ nữ thì còn là ai?
Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn A Miên, tỏ vẻ mình nghe theo hắn.
A Miên gật gật đầu, nắm tay Hồng Đậu bước qua.
“Sư huynh, đã lâu không gặp nha.” Du Tử Tức tuy đã cải trang thành một gương mặt bình thường, chẳng qua lúc giơ tay nhấc chân vẫn tràn đầy phong tình vạn chủng.
Trước kia A Miên luôn muốn so với Du Tử Tức một lần xem ai giơ tay nhấc chân mới là đẹp nhất, chẳng qua hiện tại A Miên đã cảm thấy làm vậy chẳng thú vị chút nào, hắn ngồi chung một bên với Hồng Đậu, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng, “Phải, đã lâu không gặp.”