Màn đêm buông xuống, là thời điểm tốt cho kẻ trộm… Phi, không phải kẻ trộm, là đi điều tra Thánh Nữ kia!
Hồng Đậu ghé vào trên lưng A Miên, nghe tiếng gió bên tai thổi vù vù, yên lặng sửa lại lời mình nói. Lại nhìn sang bên cạnh, chính là Du Tử Tức, chẳng qua hắn không dẫn theo Phượng Khuynh Liên. Phượng Khuynh Liên không biết võ, nếu nàng ta đi theo sẽ chỉ tăng thêm một phần nguy hiểm.
Cửa sau Thần điện đang để mở, cũng không có ai tuần tra qua nơi này, đây đương nhiên là kiệt tác của Mông Nhi.
Sau khi thấy một đám người từ trên trời hạ xuống, Mông Nhi liền nói: “A Miên sư huynh, Phương sư tẩu, Du sư huynh.”
“Tiểu Mông Nhi, buổi tối tốt lành.” Hồng Đậu xuống khỏi lưng A Miên. Một tiếng sư tẩu kia của Mông Nhi thật sự khiến nàng vui sướng cả thể xác lẫn tinh thần.
Du Tử Tức lại cười tủm tỉm nói với Mông Nhi: “Mông Nhi, ngươi gọi nữ nhân này trước cả gọi ta, là vì lâu lắm chưa gặp Du sư huynh ta, nên tình nghĩa sư huynh đệ giữa chúng ta đã phai nhạt hửm?”
Nụ cười này, có thể nói rõ là giả mù sa mưa.
Mông Nhi lại lập tức đi đến trước mặt A Miên mà nói: “Thánh Nữ hiện tại đang ở chính điện cầu thần, chỉ có một mình nàng, chúng ta mau đi.”
“Ừm, được.” A Miên dắt tay Hồng Đậu, cùng Mông Nhi rời đi.
Chỉ còn một mình Du Tử Tức âm thầm tự phẫn nộ. Hắn vừa dịch dung che đi dung nhan tuyệt thế kia của mình, vậy mà đám phàm phu tục tử nông cạn này đã không thèm nhìn hắn!
Hừ!
Tuy tức giận, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật đi theo.
Cửa chính điện vẫn có thị vệ canh gác, chẳng qua Mông Nhi đã chuẩn bị đầy đủ, hắn giơ tay, một con thằn lằn màu đỏ đã bỏ ra khỏi ống tay áo hắn, ngoan ngoãn nằm trên lòng bàn tay hắn thè lưỡi ra.
Hồng Đậu vốn sợ các loại côn trùng và mấy động vật không xương mềm nhũn, nhưng con thằn lằn đỏ này nàng không hề sợ, còn xem rất vui vẻ. Nàng cảm thán, “Con Tiểu Hồng này nhìn thật đáng yêu.”
“Nó không gọi là Tiểu Hồng.” Mông Nhi nói: “Nó tên Chi Chi.”
“Ồ…” Hồng Đậu gật gật đầu, ngẩng đầu hỏi A Miên: “Ta cũng có thể nuôi một con Tiểu Hồng chứ?”
“Tiểu Hồng là thằn lằn lửa hiếm gặp, toàn Miêu Cương hiện tại chỉ có một con, muốn bồi dưỡng thêm một con thằn lằn lửa khác, vậy sẽ phải mất mấy năm thời gian.” Chẳng qua A Miên trước nay vẫn luôn chiều Hồng Đậu, vì thế hắn lại cười bổ sung một câu, “Nhưng nếu Hồng Đậu muốn, vậy ta cũng có thể nuôi ra một con thằn lằn lửa.”
“Sư huynh.” Mông Nhi ngay thẳng nói: “Nó tên là Chi Chi, không phải Tiểu Hồng.”
“Mất nhiều năm mới có thể nuôi ra được một con Tiểu Hồng à…” Hồng Đậu tiếc nuối nhấp môi, “Vậy thì thôi đi, so với lãng phí nhiều thời gian như vậy để nuôi một con sủng vật, còn không bằng dành thêm thời gian ở bên cạnh ta.”
Mông Nhi lại nói: “Đây là Chi Chi, không phải Tiểu Hồng.”
“Nếu Hồng Đậu thật sự muốn Tiểu Hồng…” Tầm mắt A Miên dừng trên tay Mông Nhi.
Mông Nhi có cảm giác nguy cơ rất mạnh mà rụt tay về, Chi Chi vốn đang nằm trong lòng bàn tay hắn cũng lập tức trốn về trong tay áo, “Chi Chi là bằng hữu của ta.”
Hồng Đậu cười khúc khích, “Tiểu Mông Nhi đừng khẩn trương, ta sẽ không đoạt Tiểu Hồng của ngươi.”
Du Tử Tức xem diễn mà cạn lời. Cho nên nói, hai người Phương Hồng Đậu và A Miên kia không định gọi tên Chi Chi chính xác lấy một lần hả?
Mông Nhi rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, vẫn chưa có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ như Du Tử Tức, cho dù là ông cụ non, thì khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ thành thục ổn trọng kia lúc này cũng không khỏi hiện vẻ ủy khuất.
Ách… Hình như đã lỡ bắt nạt bạn nhỏ mất rồi, Hồng Đậu kéo kéo ống tay áo A Miên.
A Miên liền nói: “Mông Nhi sư đệ đừng lo lắng, chúng ta không có sở thích ăn thằn lằn.”