Nếu Phượng Khuynh Liên đã cảm khái, Hồng Đậu cũng liền cười khan đáp một câu: “Không nghĩ tới Phượng cô nương ngươi… lại cũng rời khỏi Thẩm Gia Trang.”
Không đúng, nàng đương nhiên biết Phượng Khuynh Liên sẽ rời khỏi Thẩm Lạc Ngôn để ở bên Du Tử Tức, nói như vậy, chẳng qua là dựa theo ý nghĩ của người bình thường mà tiếp chuyện thôi.
Bất chợt, Hồng Đậu thấy có chút đáng thương cho Thẩm Trang chủ. Thẩm Lạc Ngôn chỉ có một thê hai thiếp, Hồng Đậu thì chắc chắn phải rời khỏi Thẩm Gia Trang, hơn nữa hiện tại nàng đã thuận lợi lấy được hưu thư đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Gia Trang rồi, mà Liễu Y Y chẳng qua chỉ là một thân phận ngụy trang của Minh Châu, hiện tại Minh Châu cũng đã hành thân với Tiêu Nam Phong, Minh Châu còn đang mang thai nữa, nói vậy tương lai cũng là một đôi khiến người ta ao ước, lại nói đến Phượng Khuynh Liên, nàng chính là nữ chủ, đương nhiên sẽ không ở cạnh một nam phụ như Thẩm Lạc Ngôn, như vậy tính ra, Thẩm Lạc Ngôn đã thành công biến thành một người cô đơn rồi.
Có thể không khiến người ta cảm thấy đáng thương sao?
“Tâm của Thẩm Trang chủ đã không ở chỗ ta.” Phượng Khuynh Liên thoải mái cười, “Ta cần gì phải ở mãi bên cạnh hắn không chịu rời đi đây?”
Cho nên nói, Phượng Khuynh Liên bởi vẫn cho rằng Thẩm Lạc Ngôn thích Phương Tử Mạch, không thích mình, nên mới rời khỏi Thẩm Lạc Ngôn, chờ đến sau khi chia tay, Thẩm Lạc Ngôn mới có thể phát hiện, mình đã có tình cảm sâu đậm với Phượng Khuynh Liên, chẳng qua hắn hối hận cũng không còn kịp rồi.
Tuy rằng theo Hồng Đậu thấy, hiện tại đã có rất nhiều chuyện không theo sắp xếp của cốt truyện ban đầu, nhưng hướng đi của cốt truyện vẫn không hề khác.
Hồng Đậu càng thêm xác định mình phải nhanh chóng thu thập đủ bốn tờ Mao gia gia, dẫn theo A Miên sớm ngày rời khỏi thế giới giết người không chớp mắt này. Nàng xấu hổ cười cười, “Cho nên… Phượng cô nương ngươi hiện tại tìm ta có chuyện gì à?”
“Ta… Ta chỉ muốn hỏi một chút, Phương cô nương và Thẩm Trang chủ có còn liên hệ không?” Sắc mặt Phượng Khuynh Liên nhìn qua có vẻ muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới hỏi một vấn đề mà Hồng Đậu không thể nào hiểu được.
Hồng Đậu thật sự khó hiểu một hồi lâu, mới trả lời: “Từ sau khi tách ra với Thẩm Trang chủ ở Võ Lâm Minh, ta liền không có liên hệ gì với hắn.”
Xem ra, Thẩm Lạc Ngôn còn chưa nói cho Hồng Đậu, nàng là muội muội hắn.
Nếu Thẩm Lạc Ngôn còn chưa nói, Phượng Khuynh Liên cũng liền không nhiều lời, nàng cong môi mỉm cười, “Chỉ tùy ý hỏi một chút thôi, Phương cô nương không cần để trong lòng. Sau khi xử lý xong chuyện A Miên công tử bị người ta vu hãm, Phương cô nương sẽ cùng A Miên công tử về Phương gia sao?”
“Ừm.” Hồng Đậu gật gật đầu, “Nói thế nào ta và A Miên đã ở bên nhau rồi, cũng nên dẫn A Miên về Phương gia nhìn xem.”
“Vậy hẳn là hôn sự của các ngươi cũng không còn xa nữa.” Phượng Khuynh Liên cười nói: “Khi Phương cô nương thành hôn, nhất định phải cho ta biết một tiếng, ta nhất định sẽ chuẩn bị một phần lễ lớn.”
“Ừm, được.” Hồng Đậu ngượng ngùng cười cười.
Phượng Khuynh Liên nói thêm vài câu khách khí liền rất nhanh chóng rời đi. Hồng Đậu đẩy cửa vào phòng, lại đóng cửa cho kỹ, xoay người vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy A Miên đã nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen huyền của hắn không búi lại, buông xõa sau lưng, bóng loáng mềm mượt rũ xuống như tơ lụa thượng hạng, dưới đôi diệp mi thanh tú tựa nữ tử là một đôi mắt mỹ lệ câu hồn nhiếp phách, khóe mắt hơi nhướn lên, càng tăng thêm vẻ quyến rũ phong tình. Trọng điểm là ở chỗ, y phục trên người hắn đã cởi một nửa, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện dưới ánh nến, mỹ diễm không gì sánh được. Giờ phút này hắn môi mỏng khẽ nhấp, cười như không cười nhìn Hồng Đậu.