“Hồng Đậu có phải chỉ cần một mình ta là đủ rồi không?”
“Ta chỉ cần một mình A Miên là đủ rồi.”
Tóm lại, bất luận A Miên hỏi gì, Hồng Đậu liền nói theo cái đó, không do dự chút nào.
A Miên lúc này mới hơi cong khóe miệng, trong mắt cũng có ba phần ý cười, cho người ta cảm giác thân cận, “Hồng Đậu, nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói nha.”
“Ừm… Ta sẽ nhớ rõ lời ta nói.” Hồng Đậu sâu sắc cảm thấy mình giống như một ông chồng đang dỗ vợ vui vẻ.
Ơ, so sánh này hình như có chút không đúng?
A Miên dang tay ra, Hồng Đậu lập tức cười, nhào vào trong ngực hắn, ngửi được hương vị quen thuộc trên người hắn, nàng mới hoàn toàn thả lỏng.
Một tay A Miên nâng cằm nàng, một nụ hôn ôn nhu liền hạ xuống, Hồng Đậu nhắm hai mắt lại, đã lưu loát luồn tay vào trong áo hắn, dán lên ngực hắn.
Quả nhiên, sắc đẹp trước mặt, vẫn là tận hứng quan trọng nhất.
Không lâu sau, trong phòng đã chỉ còn lại tiếng hít thở thô nặng của nam nhân cùng tiếng thở dốc của nữ nhân.
Lại qua một ngày, liền tới đại điển hiến tế.
Người Miêu Cương thờ phụng thần Nữ Oa, bởi Nữ Oa là vị thần thân người đuôi rắn, cho nên người Miêu Cương liền coi rắn là bằng hữu của mình, hơn nữa còn đối đãi với chúng như vật của thần linh.
Trên đại điển hiến tế, kỳ thật cũng chính là sau khi một đám thần hầu nhảy xong điệu múa cầu thần, Thánh Nữ sẽ tự tay đưa cống phẩm đã tỉ mỉ chuẩn bị đến trước mặt một con mãng xà màu đen cực lớn.
Nghe nói, mãng xà đen này đã sống mấy trăm năm, mỗi một đời Thánh Nữ đều tế bái đại xà này.
Hồng Đậu là không thích rắn, huống chi còn là con rắn lớn như vậy. Loài bò sát như rắn này sẽ khiến cả người nàng đều nổi da gà, chẳng qua vì bắt được A Mộc trưởng lão, nàng cũng nhịn!
Bên ngoài tế đàn đã vây đầy người xem náo nhiệt, Hồng Đậu cùng A Miên, còn cả Phượng Khuynh Liên cùng Du Tử Tức, hai cặp đôi này bởi vì đã dịch dung, không còn vẻ bề ngoài xuất sắc, nên sẽ rất khó khiến người ta chú ý giữa một đống người như vậy.
Rốt cuộc, điệu múa cầu thần đã nhảy xong, đám thần hầu quy củ lui về hai bên, Tang Tang trên người mặc trang phục lộng lẫy bưng cống vật đi lên tế đàn, bước chân nàng thong thả, hơi động một chút, trang sức bạc trên đầu và trên người liền va chạm, vang lên tiếng leng keng.
Có lẽ tiếng leng keng này là một loại âm thanh quen thuộc, đại xà màu đen vốn đang cuốn quanh tượng thần Nữ Oa liền mở mắt, nó vặn vẹo thân thể, duỗi đầu ra.
Từ lúc năm tuổi chính thức kế nhiệm Thánh Nữ, đây đã là năm thứ bảy Tang Tang tiến cống vật phẩm cho xà thần, cho nên nàng cũng không sợ đại xà, ngược lại còn thích thân cận với mấy động vật thế này hơn cả những con người vốn hay nói dối kia.
Tang Tang nâng cao chiếc mâm trong tay, “Xà thần, thỉnh ngài thay chúng ta truyền đạt tín ngưỡng đối với thần Nữ Oa, phù hộ cho những tín đồ như chúng ta.”
Đại xà mở miệng to như chậu máu, một ngụm nuốt xuống cả mâm cống vật.
Thần hầu xung quanh thấy vậy, lập tức liền hưng phấn “hét to” lên, đây liền xem như điềm lành.
A Mộc trưởng lão đứng giữa mấy trưởng lão khác, rốt cuộc chuyện ông ta cần lo vẫn rất nhiều, nhìn thấy hiến tế thuận lợi hoàn thành, ông ta cũng liền không cùng những người khác tham gia hoạt động chúc mừng nữa, mà chỉ nói một tiếng với người xung quanh rồi rời đi.
Ngoại trừ những chuyện cần quyết sách của Miêu Cương, A Miên còn chưa bị đem ra công lý, lúc này A Mộc trưởng lão chưa bắt được A Miên đã trở về cũng là vì muốn tham dự đại điển hiến tế, ông ta là một người nghiêm túc với trách nhiệm, tất cả mọi chuyện đều phải xử lý tốt mới có thể an tâm.