“Ừm…” Hồng Đậu dựa vào trong ngực hắn, yếu ớt lên tiếng. Bất luận nàng mở mắt ra như thế nào, trước mắt cũng chỉ là màu đen, nàng sợ hãi như vậy cũng là lẽ thường tình.
“Nhị sư thúc.” A Miên nhìn A Mộc trưởng lão đang vịn tường, “Chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi.”
A Mộc trưởng lão gật đầu.
A Miên bế ngang người Hồng Đậu lên, dẫn đầu đi ra khỏi gian mật thất.
Hồng Đậu đã không còn ngửi thấy mùi hương gay mũi kia, nàng đoán, bọn họ hẳn đã rời khỏi căn phòng đó. Nàng an an tĩnh tĩnh dựa vào ngực A Miên, an tĩnh đến mức không giống nàng trước kia nữa.
“Có ta ở đây.” A Miên lại nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng, hạ giọng nói, ôn nhu khiến người ta động tâm, “Đừng sợ, Hồng Đậu, có ta ở đây mà.”
Hồng Đậu thấp giọng “Ừm” một tiếng, lại nắm chặt góc áo hắn, nghe tiếng tim đập truyền đến từ lồng ngực hắn, nàng dần dần cảm thấy an tâm.
Cũng không biết đi bao lâu, Hồng Đậu nghe được âm thanh mở cửa, lại bị A Miên ôm đi một đoạn, hình như nàng đã được hắn ôm ngồi trên giường.
Từ đầu đến cuối, nàng đều nắm chặt lấy góc áo hắn không bỏ ra, như sợ mình bị ném xuống, lại như chỉ có hắn là chỗ dựa duy nhất mà thôi, giống như —— hoa tầm gửi mà hắn đã từng nhắc tới.
Bỗng nhiên, Hồng Đậu nghe được A Miên thấp giọng cười một tiếng, nàng dựa vào ngực hắn hỏi: “Chàng cười gì?”
“Ta đang cười Hồng Đậu trước kia còn nói muốn ăn ta, nhưng hiện tại, Hồng Đậu lại chỉ có thể ôm chặt ta.” A Miên nói, lại ôm nàng chặt hơn một chút.
Hồng Đậu mím môi, “Ta đã như vậy rồi, chàng còn nói giỡn.”
“Chính là vì Hồng Đậu như vậy, không vui đùa một chút thì sao được đây?” A Miên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Hồng Đậu, nàng quá lo lắng.”
“Đó cũng là vì ta không nhìn thấy… Cho dù A Miên hiện tại đang cười với ta, ta cũng không thấy được.”
“Không sao cả, Hồng Đậu hiện tại không nhìn thấy, nhưng cảm nhận thì vẫn còn.” A Miên nắm một bàn tay nàng lên, đặt trên khuôn mặt mình, “Hồng Đậu, ta vẫn ở nơi này.”
Tay Hồng Đậu chạm đến da thịt hắn, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, nàng thấp thỏm hỏi: “Thật sự sẽ không bỏ mặc ta sao?”
“Sẽ không.” A Miên mỉm cười nói: “Nàng chính là trân bảo ta vất vả lắm mới có được, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ không bỏ mặc nàng.”
Hồng Đậu lại hỏi: “Vậy có một ngày, liệu chàng có giống như Du Tử Tức hôm nay, vì đạt tới mục đích gì đó, mà lợi dụng ta hay không?”
“Vì sao Hồng Đậu lại hỏi như vậy?” A Miên vuốt ve tay nàng, rốt cục vẫn không nhịn được hôn lên môi nàng, hiện tại Hồng Đậu chỉ coi hắn là duy nhất, đúng là khiến người ta không nhịn được mà động tâm.
Hồng Đậu bị động thừa nhận nụ hôn này, giữa lúc gắn bó như môi với răng, nàng đứt quãng nói: “Bởi vì Du Tử Tức… Hắn nói hắn thích Phượng Khuynh Liên… Nhưng… Nhưng hắn vẫn lợi dụng nàng ấy…”
“Nếu Hồng Đậu là Phượng Khuynh Liên…” A Miên liếm liếm khóe môi nàng, “Nàng sẽ làm thế nào đây?”
“Ta…” Hồng Đậu suy nghĩ một lát, nói: “Ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn giống như Phượng Khuynh Liên. Đã bị lừa gạt một lần, nói không chừng về sau sẽ luôn bị hắn lừa.”
Tín nhiệm là một thứ rất xa xỉ, chỉ có một lần, mà Hồng Đậu lại là một người nhát gan danh xứng với thực. Phượng Khuynh Liên có hào quang nữ chủ, đó chính là sau khi nàng ta cùng Du Tử Tức thật sự ở bên nhau, sẽ không có chuyện Du Tử Tức lợi dụng nàng ta lần nữa, nhưng Hồng Đậu thì không giống vậy, nàng không có hào quang nữ chủ cường đại như thế.