A Miên một tay giữ chặt cổ áo Hồng Đậu không cho nàng lao ra, vừa cười hỏi: “Mông Nhi, sao lại cùng Thánh Nữ ra đây thế?”
“Ta…” Mông Nhi đại khái là có chút chột dạ, liền ấp a ấp úng nói: “Là ta thấy Thánh Nữ chưa từng ra khỏi phạm vi Thần điện, cho nên mới muốn dẫn nàng ra xem thế giới bên ngoài.”
Tang Tang tựa như một con búp bê được đám thần hầu nuôi trong Thần điện, ngoại trừ phụng dưỡng xà thần, cầu nguyện thần Nữ Oa, thì nàng cũng không còn cuộc sống thuộc về mình nữa. Có lẽ cũng có thể nói như này, bị “nuôi nhốt” trong Thần điện lâu như vậy, Tang Tang căn bản còn chưa ý thức được một chuyện rất quan trọng, đó chính là nàng cần phải có cuộc sống thuộc về chính mình.
Vì thế, Mông Nhi quyết định dẫn nàng ra thế giới bên ngoài quan sát.
A Miên mỉm cười, “Mông Nhi sư đệ, thật đúng là có lòng tốt nha.”
“Thánh Nữ cũng là người, nàng hẳn nên có cuộc sống của bản thân.” Mông Nhi vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc, hoàn toàn không có biểu hiện mặt đỏ hay ngượng ngùng.
Hồng Đậu bị xách cổ áo cùng A Miên nhìn nhau một cái, rất có ăn ý nghĩ tới cùng một điểm, Mông Nhi này, đầu óc vẫn còn chưa thông suốt, hắn dẫn Tang Tang ra ngoài quả thật chỉ là vì cảm thấy Tang Tang đáng thương, không có ý gì khác cả.
Không đúng… Hồng Đậu lập tức lắc đầu, nàng đúng là ở cổ đại lâu rồi, ngay cả tư duy cũng đều sắp bị đồng hóa. Tang Tang mới mười hai tuổi, Mông Nhi cũng mới mười bốn tuổi, bọn họ còn nhỏ như vậy, biết yêu cái con khỉ nha!
Hồng Đậu phỉ nhổ mình một phen, nàng lại tận lực bày ra vẻ thân thiết, cười tủm tỉm hỏi: “Thiếu nữ xinh đẹp, có muốn cùng chúng ta ăn cơm không?”
Tang Tang giương mắt nhìn Mông Nhi.
Mông Nhi gật gật đầu, “Thôi được, chỉ là sư tẩu, xin tẩu đừng có làm chuyện quá phận.”
Hồng Đậu dựng thẳng lông mày, “Ta làm chuyện quá phận gì?”
“Ví dụ như…” A Miên lạnh căm căm nói: “Vô duyên vô cớ liền muốn xông lên ôm người ta, lại hôn người ta.”
Hồng Đậu rụt cổ, lại nắm thật chặt y phục, ngoan ngoãn cúi đầu không nói một câu.
Đoàn người chọn một phòng bao. A Miên biết khẩu vị Hồng Đậu, cho nên chuyện gọi món ăn không cần Hồng Đậu phải nhọc lòng. Hồng Đậu ngồi cạnh A Miên, chỉ nhìn chằm chằm Tang Tang ngồi đối diện, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, quả thực trái tim cũng sắp tan chảy!
Đến tận khi… Tang Tang nâng tay lên, trêu đùa một con rắn đen nhỏ quấn trên cổ tay mình.
Hồng Đậu khựng lại, tiếp theo liền cứng đơ nghiêng đầu nhìn A Miên bên cạnh.
A Miên mỉm cười, dùng ánh mắt nói với nàng: “Cho nên, nàng hẳn biết vì sao ta không cho nàng tùy tiện ôm người ta chứ?”
Hồng Đậu nghĩ mà sợ gật gật đầu, thành thành thật thật cúi đầu ăn cơm, quyết định không bao giờ muốn tiến lên ôm thiếu nữ xinh đẹp nữa.
Người Miêu Cương mang theo trên người mấy độc vật kỳ kỳ quái quái là chuyện rất bình thường, phải nói, không mang theo độc vật mới là không bình thường đó, giống như Mông Nhi có một con thằn lằn lửa, trong tay Tang Tang cũng có một con rắn nhỏ màu đen, về phần A Miên… Thôi được, Hồng Đậu biết, A Miên thích giấu mấy con sâu của hắn trong một ống trúc nhỏ.
Người Miêu Cương… Thật đúng là không ai không biết dùng cổ trùng độc vật, chỉ khác biệt chỉ ở chỗ, bọn họ có người cổ thuật lợi hại, có người cổ thuật nông cạn mà thôi.
Hồng Đậu lại nghĩ tới ngày hôm qua khi A Mộc trưởng lão và A Miên giằng co, A Miên nói với A Mộc trưởng lão rằng hắn đã hạ cổ Tang Tang, nàng chỉ đơn thuần tưởng hắn đang lừa A Mộc trưởng lão, lại không nghĩ rằng A Miên thật sự hạ cổ Tang Tang, chẳng qua hiện tại cổ trong cơ thể Tang Tang đã được giải.