Ngày hôm sau lúc Hồng Đậu tỉnh lại, vẫn như cũ thống hận mình trước một phen, không có chuyện gì sao lại tự dưng đi trêu chọc A Miên cơ chứ? Đã bị ăn khổ nhiều lần như vậy rồi, nàng vẫn chưa học khôn lên được!
Chẳng qua rất nhanh…
Nhìn nam nhân trong lúc ngủ mơ vẫn nắm chặt tay mình, Hồng Đậu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, thôi được, lần này vất vả như thế mà có thể khiến hắn ngủ một giấc an ổn như vậy, cũng đáng giá.
Trong trí nhớ của Hồng Đậu, đây vẫn là lần đầu tiên A Miên ngủ sâu đến thế, như đã buông xuống tất cả đề phòng cùng trói buộc, chỉ ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt.
Nàng lại tiến đến gần, khẽ hôn lên đôi môi mỏng của hắn, kìm nén vui sướng tràn đầy trong lòng, từ rất lâu trước kia, nàng đã quyết định muốn dẫn theo A Miên cùng nhau rời đi. Sự thật chứng minh, nàng tuyệt đối muốn dẫn hắn đi cùng, bởi nàng căn bản không bỏ được người nam nhân này.
Gương mặt yên giấc của A Miên thật sự quá mức mê người, Hồng Đậu không nhịn được, lại tiến đến gần hôn khẽ, nhưng lần này vừa dán lên đôi môi kia, gáy nàng liền bị một bàn tay giữ chặt, cùng lúc đó, nàng lần thứ hai bị nam nhân đè dưới thân.
Buổi sáng ấy mà… Nam nhân đều sẽ có phản ứng sinh lý, đây là chuyện thường tình, Hồng Đậu cảm thấy A Miên ngo ngoe rục rịch. Khi A Miên buông tha môi nàng, chuyển sang gặm mút da thịt bên gáy nàng, nàng ôm đầu hắn khóc không ra nước mắt nói: “A Miên… Chúng ta ngủ tiếp trong chốc lát không được sao?”
“Ta đang ngủ cùng Hồng Đậu.” A Miên nhẹ nhàng cắn lên một đóa màu son trước ngực nàng, ừm … “Ngủ” mà hắn nói này, quả là động từ đúng nghĩa.
Hồng Đậu trước kia chưa từng có nam nhân khác, nàng không hiểu có phải nam nhân đều “Sinh long hoạt hổ” như vậy hay không, hay là vì A Miên luyện võ, cho nên thể lực và khả năng khôi phục của hắn mới mạnh hơn những người khác như vậy, nhưng tóm lại bất luận là nguyên nhân nào, Hồng Đậu cũng biết nếu tiếp tục như vậy, cho dù có bồi bổ thế nào, dinh dưỡng của nàng cũng bù đắp không kịp.
Ngay khi nụ hôn của A Miên dừng trên bụng nhỏ của nàng, cửa phòng bị gõ vang, Hồng Đậu khựng lại, nhưng động tác của A Miên vẫn chưa ngừng.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mông Nhi, “Sư huynh, sư tẩu, hai người rời giường chưa?”
“Ta…” Hồng Đậu vừa nói ra một chữ, miệng nàng đã bị tay A Miên che lại.
A Miên ngẩng đầu lên, híp mắt mỉm cười, ngón trỏ một tay khác của hắn đặt trên môi, “Suỵt ——”
Hắn không mặc gì cả, giờ phút này cực kỳ giống ác ma sa đọa đang mê hoặc người.
Tiếp theo, hắn cong lưng, vùi đầu vào giữa hai chân nàng.
Vẫn may có tay A Miên che lại miệng Hồng Đậu, nếu không nàng nhất định sẽ không chịu nổi kích thích này mà kêu lên thành tiếng, ngón chân nàng đã căng chặt, muốn thoát khỏi sự vui thích này, nhưng một tay khác của hắn giữ chặt lấy vòng eo nàng, khiến nàng không lui được mảy may.
Tiếng đầm nước khẽ vang lên trong không khí, nàng sớm đã đỏ bừng mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Hồng Đậu nghe được tiếng bước chân ngoài cửa dần dần biến mất, nghĩ hẳn là Mông Nhi không nghe thấy tiếng đáp lại đã đi rồi, đáy lòng nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức bất ngờ bị A Miên “khuấy động”, trong nháy mắt liền vui thích gần chết, toàn thân co rút lại.
A Miên thu hồi bàn tay che lại miệng nàng, nàng ngây ngốc nhìn nóc giường, tiếng thở dốc dồn dập từng đợt.
Chuyện vẫn còn chưa xong, A Miên tiến nhập vào cơ thể nàng, mang đến một trận kích thích mới, một bàn tay hắn dán lên bụng nhỏ của nàng, lười nhác cười, ôn hòa như ngọc, không giống như yêu nghiệt, mà là thần tiên.
Hắn nói: “Như vậy… Tiểu Nam Quốc của chúng ta mới nhanh tới nha.”