Nhìn kỹ ra, Tuyết Phi Phi… hiện tại hẳn nên gọi là Tuyết Phân Phân, Tuyết Phân Phân cũng chẳng qua cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, lúc này nàng ta khóc như đau lòng muốn chết đi, không khiến người ta cảm thấy nhếch nhác, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.
Hồng Đậu cũng không nói lời nào, chỉ chờ Tuyết Phân Phân khóc đủ, khóc đến khi không còn sức lực, tiếng khóc trở nên đứt quãng, nàng mới hỏi: “Hiện tại chúng ta có thể tâm sự thật tốt chưa?”
“Ngươi, ngươi muốn nói gì?” Tuyết Phân Phân nức nở, khóc quá lâu, hiện tại nàng ta muốn ngừng cũng không ngừng ngay được.
“Ta cũng không muốn nói gì nha, chỉ là…” Trong mắt Hồng Đậu lộ vẻ thương hại nói: “Một nữ tử xinh đẹp như vậy, không mỉm cười mà khóc thút thít, thật lãng phí gương mặt đẹp này của ngươi nha.”
Tiếng khóc lập tức ngừng lại, hai mắt đẫm lệ mờ mịt một lúc, tiếp theo, nàng ta như hiểu ra điều gì, lại nói với giọng nức nở: “Ta thiếu chút nữa liền mắc bẫy của ngươi rồi! Ngươi cố ý khen ngợi, muốn lôi kéo làm thân với ta, để thuận tiện hỏi ta Giáo chủ đã giao cho ta nhiệm vụ gì đúng không!? Phương Hồng Đậu, ngươi quả thật là một nữ nhân đáng sợ!”
Hồng Đậu không hiểu sao mình lại biến thành nữ nhân đáng sợ lần nữa, nàng khụ một tiếng, nở một nụ cười hỏi: “Vậy ngươi tới Đường Môn, rốt cuộc là đã nhận nhiệm vụ đặc biệt gì từ Du Tử Tức?”
Tuyết Phân Phân căm giận nói: “Ngươi quả nhiên muốn dụ ta nói! Ta còn lâu mới dễ dàng mắc mưu như vậy!”
“Phải phải phải… Ngươi không dễ dàng mắc mưu như thế.” Hồng Đậu vuốt cằm, lại cà lơ phất phơ nói: “Chẳng qua … Ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được.”
“Ngươi có thể đoán được?” Tuyết Phân Phân bán tín bán nghi nhìn Hồng Đậu, tuy nói với đầu óc của nàng ta, có nhìn kỹ cũng không ra thứ gì, chẳng qua theo như lời Giáo chủ nói, khi ngươi nhìn chằm chằm vào mắt một người mà không nháy mắt, không nói lời nào, chỉ trầm mặc, người bị ngươi nhìn chằm chằm kia sẽ chột dạ.
Cho nên lúc này không phải chơi thông minh, mà là chơi khí thế.
Hồng Đậu lại một chút cũng không hề tỏ ra chột dạ, nàng bình thản ung dung khẽ cười, nghiêm trang nói: “Ta đương nhiên có thể đoán được. Ngươi đừng quên, ta là người thế nào? Ta chính là Phương Hồng Đậu thông minh bác học, nếu không phải ta nói cho A Miên, sao A Miên lại trói ngươi cơ chứ?”
Trong nháy mắt này, Tuyết Phân Phân liền không khỏi nhớ tới đủ chuyện trong quá khứ, nàng ta nằm vùng ở Võ Lâm Minh như thế nào, lại bị Hồng Đậu chỉnh đến sống không bằng chết ra sao, thậm chí cuối cùng, nàng ta còn phải vì Phương Hồng Đậu mà gánh tội danh giết Chưởng môn Phái Không Động trên lưng!
Phương hướng phát triển nghề nghiệp của Tuyết Phân Phân là trở thành một gián điệp nằm vùng giỏi giang khôn khéo, nhưng từ khi gặp Hồng Đậu, thân phận nằm vùng của nàng ta cũng kết thúc luôn.
Chính như lời nàng ta nói, Phương Hồng Đậu quả thực là một nữ nhân đáng sợ.
Hồng Đậu ung dung tự tại nói: “Tuyết Phân Phân, ngươi nói xem nào, trên thế giới này có chuyện gì có thể giấu được mắt ta sao? Vì sao ngươi lại đến Đường Môn, mục đích này ta vừa xem đã hiểu.”
“Ngươi… Ngươi đều biết?”
“Đó là dĩ nhiên.” Hồng Đậu “Hừ” một tiếng, đứng lên, hai tay chắp sau lưng, giống như thần côn* mà nói: “Đường Môn tuy là võ lâm chính phái, đối với Ma giáo quả thực cũng là thế bất lưỡng lập. Khi mới nhìn qua, thì Ma giáo phái người tới Đường Môn nằm vùng cũng không có gì khó hiểu, nhưng giang hồ nhiều võ lâm chính phái như vậy, Du Tử Tức lại chỉ phái ngươi tới Đường Môn, hàm nghĩa trong đó, quả thực khiến người ta nghiền ngẫm.”
(*) Thần côn: người lấy danh nghĩa quỷ thần để lừa đảo (có thể hiểu là dáng vẻ giả bộ thần bí thâm sâu)