Hồng Đậu vừa cắn điểm tâm, vừa nói: “Ta vừa lừa được nàng chính miệng nói ra đó, ta lợi hại không?”
“Lợi hại.” A Miên nghiêm túc khích lệ một câu, thấy nàng ăn xong điểm tâm trong tay, lại cầm đĩa đưa ra phía trước, Hồng Đậu dứt khoát nhận đĩa luôn, nhìn hắn khẽ cười, dáng vẻ có chút ngu si.
A Miên lại cảm thấy đáng yêu dị thường, hắn không nhịn được xoa đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoan, ăn nhiều một chút, có thể thêm được chút thịt.”
Hồng Đậu thiếu chút nữa cho rằng hắn còn muốn thêm một câu ‘có thể bán được giá tốt’. Nàng hỏi: “A Miên, hiện tại chàng đang coi ta như heo mà nuôi chắc?”
“Sao lại thế được?” A Miên thuần lương cười nói: “Ta chỉ coi Hồng Đậu thành mẹ của con ta mà nuôi thôi.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa lại gặp phải một màn khoe ân ái, Mông Nhi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trước sau như một coi như mình không phát hiện.
Hồng Đậu miễn cưỡng tiếp nhận đáp án này, nàng cắn một miếng điểm tâm, khẽ cong khóe miệng, nói: “Vừa rồi Tuyết Phân Phân nói, nàng vì nhận được nhiệm vụ Du Tử Tức giao cho mới đến Đường Môn, nhiệm vụ của nàng là giúp một người tên Mai công tử giết Đường Tri Lễ.”
“Mai công tử… Đây là một danh hào chưa từng nghe qua.” Đôi mắt cười của A Miên hướng về phía Tuyết Phân Phân, chân hắn vừa động, một viên đá trên mặt đất liền đánh trúng bả vai Tuyết Phân Phân. Hắn hỏi: “Mai công tử là ai, ngươi biết chứ?”
“Ta…” Sau khi Tuyết Phân Phân phát hiện mình có thể nói chuyện, khẽ ho khan một chút rồi nói: “Ta chỉ nhận được nhiệm vụ giúp Mai công tử giết Đường Tri Lễ, nhưng Giáo chủ cũng chưa nói cho ta biết Mai công tử là ai.”
Hồng Đậu nghi hoặc, “Hắn chưa nói cho ngươi biết Mai công tử là ai, vậy ngươi giúp hắn thế nào?”
“Giáo chủ nói, chờ sau khi ta tới Đường Môn, vào giờ Tý buổi tối ngày mười lăm liền đến tiểu đình sau núi chờ là được.” Tuyết Phân Phân trả lời rất nhanh, thật sự không giống người vừa khóc sướt mướt vừa rồi.
Hồng Đậu lại cười, “Ngươi vừa rồi còn vì không làm được nhiệm vụ mà khóc đến đau lòng không kềm chế được, sao hiện tại lại không có cốt khí, nói ra tất cả mọi chuyện thế?”
“Trước thủ đoạn của A Miên công tử … Không thể có cốt khí.” Tuyết Phân Phân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bộ dạng nước mắt chưa khô của nàng ta lúc này, thực sự rất giống một động vật nhỏ bị bắt nạt.
“Thủ đoạn của A Miên?” Hồng Đậu tò mò, “A Miên có thủ đoạn gì?”
“Ví dụ như…” Tuyết Phân Phân ngước mắt, vừa nhìn đến khuôn mặt cười như không cười của A Miên, nàng ta liền thành thật ngậm miệng.
Hồng Đậu càng thêm tò mò, “Sao ngươi lại không nói?”
Tuyết Phân Phân nào dám nói nha, thủ đoạn của A Miên nàng ta đã từng thấy, ví dụ như, chặt tay hoặc chân người ta, sau đó liền ghép lại cho người này. Đương nhiên, là ghép ngược lại.
Nghe nói, đây là thực nghiệm y thuật gì đó của hắn, nhưng mà thực nghiệm này, nhìn thật đúng là có thể khiến người ta bị ám ảnh cả đời.
“A Miên, lời Tuyết Phân Phân nói có ý gì?”
A Miên cười nói: “Đơn giản chính là Tiểu Tuyết Nhi cảm thấy ta trước kia mặc nữ trang khiến người ta quá ghê tởm thôi.”
Hồng Đậu khựng lại, nàng trước nay đều không muốn để A Miên nhắc tới chuyện này, liền hoả tốc ngậm miệng, lôi kéo tay hắn, đổi đề tài mà hỏi: “A Miên, bắt Tuyết Phân Phân, tiếp theo chàng tính làm thế nào?”
Lợi dụng Tuyết Phân Phân tìm được Du Tử Tức, sau đó báo thù giết sư phụ sao?
Hồng Đậu không nghĩ ra được cách gì, liền chỉ có thể nhìn hắn.
A Miên cũng hiểu Hồng Đậu nghĩ gì, cho nên hắn trước hết nói một câu “Không vội”, tiếp theo lại nói: “Nếu chúng ta hiện tại đang ở Đường Môn, mấy ngày nay cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, không ngại thì làm chút chuyện thú vị cũng tốt.”