Hồng Đậu tỏ lòng trung thành như vậy, chỉ mong A Miên đừng tức giận mới tốt!
A Miên cũng cười, “Ta là phu quân duy nhất của Hồng Đậu nha.”
Nữ tử áo lục há hốc miệng, không nói được lời nào, sau một lúc lâu, nàng ấy mới như vừa tỉnh mộng, lẩm bẩm, “Hóa ra, hắn… Hắn còn chưa thành thân…”
Nói cách khác, liệu nàng cũng có thể nhận định, rằng hắn còn chưa có người hắn thích hay không?
Hồng Đậu hiện tại đã biết vì sao vị cô nương Đường Môn lại trốn tránh Lý Tùy Phong, nàng ngượng ngùng hỏi: “Vị cô nương này, ta tên Phương Hồng Đậu, xin hỏi ngươi là?”
“Ta là Đường Nhất Nhất.” Nữ tử áo lục lấy lại tinh thần nói: “Xin lỗi, ta thất thố.”
Đường Nhất Nhất?
Đó chẳng phải là người đứng đầu trong danh sách đề cử vị trí môn chủ Đường Môn kế tiếp, Đường Môn nhị tiểu thư hay sao?
Hồng Đậu đã xem như hiểu được, vì sao trước kia Lý Tùy Phong lại luôn muốn trốn tránh người mình thích, thậm chí còn thốt ra lời cảm khái không thể khiến minh châu nhiễm bụi, hóa ra người hắn thích là thiên kim Đường Môn. So sánh với thiên kim Đường Môn, Lý Tùy Phong chẳng qua là sát thủ trên tay vấy máu, không có xuất thân hiển hách, cũng không có thân phận cao quý, khó trách sao hắn lại muốn trốn tránh Đường Nhất Nhất, không phải vì hắn không thích nàng, mà vì hắn cảm thấy mình không xứng với nàng.
Hồng Đậu vội nói: “Đường cô nương, nếu ngươi đã biết Lý Tùy Phong vẫn chưa thành thân, hiện tại hiểu lầm cũng được giải trừ, ngươi vẫn nên nhanh chóng đi tìm Lý Tùy Phong nói rõ ràng đi.”
“Không… Vẫn nên thôi đi.” Đường Nhất Nhất cô đơn cười cười, “Ta đã quyết định từ bỏ, nếu hắn cảm thấy… không có ta đuổi theo phía sau hắn, hắn sẽ sống càng tự do hơn, vậy về sau ta cũng sẽ không tiếp tục cố chấp.”
Hồng Đậu hiện tại đã không thể nào hiểu rõ, trước kia Đường Nhất Nhất một lòng một dạ theo đuổi Lý Tùy Phong, Lý Tùy Phong biết lại một mực trốn tránh, thậm chí còn trốn tránh nhiều năm ở Quỷ thôn, nhưng hiện tại vị trí lại đảo ngược, Đường Nhất Nhất thì trốn, Lý Tùy Phong lại đuổi theo phía sau.
Dù có là trò mèo vờn chuột, thì cũng không phải chơi như vậy chứ!
“Phương cô nương… Xin lỗi, quấy rầy các ngươi, ta cáo từ trước.” Đường Nhất Nhất miễn cưỡng cười, xoay người rời đi.
Không bao lâu, bóng dáng Đường Nhất Nhất cũng biến mất.
Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, “Ta thật sự không rõ…”
“Có gì không rõ?” A Miên rũ mắt nhìn nàng, khóe môi mang ý cười, dưới ánh chiều tà càng hiện ôn nhu.
Hồng Đậu cảm thán, “Vì sao người thích nhau lại không ở cùng nhau, mà còn muốn trốn qua trốn lại, liên tục đuổi theo đây? Ở bên nhau không tốt à?”
“Người trên đời này, luôn có quá nhiều cố kỵ.” A Miên nhẹ nhàng nói: “Gia thế, địa vị, quyền lợi… Đây đều là tiêu chuẩn dùng để cân nhắc giá trị một người, có khi ngay cả chính mình đối đãi với mình cũng không tránh được tiêu chuẩn đó.”
“Cho nên… Lý Tùy Phong liền bởi vì những thứ như vậy, mà cảm thấy mình không xứng với người mình thích sao?”
“Đây là lẽ thường tình.” A Miên nói: “Hắn không muốn bởi vì ở bên hắn mà người hắn thích bị những người khác bàn tán không hay. Nói cách khác, hắn chẳng qua cũng là bị mấy chữ môn không đăng hộ không đối này trói buộc.”
Suy nghĩ này của Lý Tùy Phong, Hồng Đậu cũng không phải không hiểu được, nàng bỗng nhiên cảm tưởng, “Trước kia có người đã nói với ta, nếu một người thật sự có thể vứt bỏ hết thảy cố kỵ, bất luận là trách nhiệm hay nghĩa vụ đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ sống không kiêng nể gì, người này nhất định là một kẻ điên.”
“Đúng vậy, người này nhất định là kẻ điên.” Giọng A Miên thản nhiên, nhàn nhã cực kỳ, khóe môi mỉm cười, khí chất như tiên. Đôi mắt khẽ cong, hắn nói: “Nhất định là một kẻ điên rất nguy hiểm.”