Nhắc tới năm đó, Mạc Quân Hoài lắc đầu thở dài, chẳng qua hắn cũng nói: “Nếu biểu muội và Ngụy Thức tách ra, muốn ta cưới biểu muội cũng không thành vấn đề.”
Mà nhìn tình huống của Ngụy Thức, đại khái hẳn là không được bao lâu nữa sẽ đi đời nhà ma.
“Chúc Mạc công tử có thể hoàn thành tâm nguyện.” A Miên cười tủm tỉm nói một câu.
Hồng Đậu ngước mắt nhìn A Miên, mẫn cảm nhận ra A Miên dường như có chút tán thưởng Mạc Quân Hoài này. Lại nói, A Miên vốn không phải một người tuân theo lễ pháp, Mạc Quân Hoài lại nói cái gì mà chờ Đường Linh Linh ly hôn rồi cưới, thực sự rất xung đột với thân phận quan viên đương triều của hắn, cũng quả thực có vẻ càng tổn hại lễ pháp.
Hồng Đậu trầm mặc, đối với Mạc Quân Hoài, nàng vẫn không tán thưởng nổi, vạn nhất người này chính là Mai công tử thì sao?
A Miên nói: “Ban đêm gió lớn, chúng ta xin cáo từ trước.”
“Hai vị đi thong thả.” Mạc Quân Hoài chắp tay.
A Miên dắt tay Hồng Đậu, dần dần đi xa.
Chờ khuất bóng Mạc Quân Hoài, Hồng Đậu tò mò hỏi: “Chàng hàn huyên với Mạc Quân Hoài lâu như vậy, có phát hiện gì không?”
“Có phát hiện một chút.”
Nàng vội hỏi: “Là gì?”
“Hắn tuy không phải người giang hồ, nhưng lại biết che giấu bản thân hơn người giang hồ nhiều lắm.” A Miên có hứng thú cong khóe môi, nở nụ cười nhẹ như tắm mình trong gió xuân, “Những lời kia của hắn thoạt nghe như lời thật móc tim móc phổi, nhưng lại chỉ khiến người ta cảm thấy hắn khó nắm bắt hơn.”
“A Miên!” Hồng Đậu dừng bước chân, bắt lấy tay hắn, bình tĩnh nhìn hắn.
A Miên thấy nàng tức giận, không khỏi khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có phải hiện tại chàng rất có hứng thú với Mạc Quân Hoài kia không!?”
“Đúng là có một chút.” A Miên gật đầu, lại cười, “Hắn là người giữ gìn lễ pháp, nhưng chính hắn lại không coi trọng lễ pháp, đây là một chuyện rất thú vị.”
“Chàng có hứng thú với hắn…” Hồng Đậu bẹp miệng, đã tủi thân đến sắp khóc, nàng hỏi: “Vậy ta thì sao?”
A Miên biết được vì sao nàng tức giận liền không khỏi bật cười. Hắn ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: “Hồng Đậu đương nhiên không giống những người khác, so sánh với Hồng Đậu, bọn họ đều chỉ là người có cũng được không có cũng chẳng sao thôi.”
Ví dụ như, Hồng Đậu là nhu yếu phẩm trong cuộc sống, mà những người thú vị kia, chẳng qua là vật phẩm phụ mà thôi.
Tục ngữ nói, sinh ra hứng thú đối với một người, đó chính là cách không xa với thích.
Xét lại chuyện lúc trước của A Miên, Hồng Đậu rất lo A Miên sẽ thích nam nhân lần nữa, trước kia không thành đôi với A Miên thì cũng thôi, hiện tại đã thành đôi với hắn, nàng liền không nhịn được mà bắt đầu thấp thỏm.
A Miên chợt buông tiếng thở dài, “Xin lỗi, ta đã khiến Hồng Đậu cảm thấy bất an.”
“Không sao cả…” Hồng Đậu dựa vào trong ngực hắn rầu rĩ nói một câu, cảm xúc vẫn không tốt lắm.
A Miên đưa tay nâng cằm nàng, liền nhìn thấy nàng mím môi bất an, hắn hơi im lặng trong chốc lát, mới cúi đầu khẽ hôn lên môi nàng, “Ta là của nàng, hết thảy của ta đều là của nàng. Hồng Đậu, tin tưởng ta. Trước đây ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác muốn một người có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta, đời đời kiếp kiếp. Mà người đó, không phải nàng thì không thể.”
Đôi môi đang mím của Hồng Đậu khẽ thả lỏng, rốt cuộc cũng không thể ức chế mà cong lên một góc độ.
A Miên dán lên môi nàng, nỉ non, “Ta sẽ đưa tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này đến trước mặt nàng.”
“Ta không cần thứ khác, A Miên chính là tốt nhất trên thế giới rồi.” Nàng đưa tay vòng lấy cổ hắn, ngoan ngoãn cười.