Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người hậm hực rời đi.
Mấy người Hồng Đậu không thân với Đường Nhất Nhất, cho nên bọn họ cũng chỉ nói một câu nén bi thương, liền cùng những người khác rời khỏi đại sảnh.
Hồng Đậu và A Miên đi cùng nhau, nàng vuốt cằm nói: “Xem ra Mai công tử kia, cho dù không có sự trợ giúp của Ma giáo vẫn tự mình động thủ, không chỉ động thủ, mà còn thành công.”
“Đường nhị gia bị hại, hung thủ nếu không phải người có võ nghệ cao cường hơn ông ta, thì chính là tiểu nhân ra tay đánh lén.” A Miên cười nói: “Nghĩ như vậy, hẳn phạm vi liền mở rộng không ít.”
Hồng Đậu cũng biết đạo lý này, nhưng nàng vẫn nghi hoặc ở một điểm khác, “Vì sao Mai công tử kia nhất định phải giết Đường nhị gia?”
“Giết người, thông thường chỉ có ba loại nguyên nhân.”
Hồng Đậu lập tức nói: “Loại thứ nhất, là Đường nhị gia có thù oán với hắn, loại thứ hai, là giết Đường nhị gia, hắn có thể được lợi, nhưng loại nguyên nhân thứ ba … lại là gì đây?”
Hồng Đậu có thể không chút khó khăn nói ra hai loại khả năng trước, nhưng lại đoán không ra nguyên nhân thứ ba theo lời A Miên là gì.
“Loại nguyên nhân thứ ba …” A Miên nheo mắt, khẽ mỉm cười, “Có khả năng vị Mai công tử kia chính là một kẻ giết người làm vui, người càng khó giết, hắn sẽ càng có cảm giác thành tựu.”
Trên thế giới quả thật không phải không có loại người biến thái này.
Hồng Đậu gật gật đầu, lại sùng bái cười nói: “Không hổ là A Miên, vậy mà còn có thể nghĩ đến nguyên nhân này!”
A Miên sung sướng cong khóe môi, cảm thấy nha đầu này đúng là không lúc nào không lộ vẻ sùng bái đối với hắn, khiến hắn hết sức vui mừng. Hắn nói: “Có lẽ, chúng ta còn có thể lại đi tìm Tuyết Phân Phân hỏi chút tin tức.”
Hồng Đậu đương nhiên nghe lời.
Đáng thương cho Tuyết Phân Phân, vừa mới hôn mê tỉnh lại, đã bị tiếng đá văng cửa dọa cho giật mình.
Hồng Đậu thu chân, vui vẻ bước vào, “Tiểu Tuyết Nhi, chúng ta tới thăm ngươi, ngươi có vui hay không nào?”
Tuyết Phân Phân co lại trên giường, nhìn Hồng Đậu đang cười tủm tỉm, lại nhìn sang A Miên cũng cười tủm tỉm, có lẽ là ảo giác của nàng ta, nàng ta thế mà lại cảm thấy một nam một nữ này ngay cả tươi cười cũng giống nhau như đúc, chính là loại tươi cười nói rõ ‘ta muốn hố ngươi’.
A Miên vuốt cằm gật đầu, “Ta nghĩ Tiểu Tuyết Nhi hẳn rất vui.”
“Ta cũng nhìn ra nàng ta rất vui!” Hồng Đậu nhìn A Miên, khi lại nhìn về phía Tuyết Phân Phân, đôi mắt cũng sáng rực.
Mắt các ngươi mù à!? Nàng ta thấy rất vui khi nào chứ!?
Tuyết Phân Phân trầm mặc rụt rụt về phía thành giường.
Hồng Đậu lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, bất ngờ nói: “Tiểu Tuyết Nhi ngươi ngủ trên giường, nơi này lại chỉ có một cái giường, nói cách khác, đêm qua, ngươi cùng Tiểu Mông Nhi…”
Hồng Đậu nói một nửa lại ngừng, khiến người ta mơ màng khôn kể.
Tuyết Phân Phân lúc này thực sự không nhịn được nữa, nàng ta kêu lên: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Đêm qua là ta ngủ giường, hắn ngủ đất!”
“Tiểu Mông Nhi vậy mà lại ngủ dưới đất?” Hồng Đậu “chậc chậc” hai tiếng, “Không nhìn ra Tiểu Mông Nhi tuổi nhỏ như vậy, nhưng lại phong độ mười phần nha.”
“Tính tình Mông Nhi vốn là như thế.” A Miên không hề cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cười, “Mông Nhi chính là người dễ nhân nhượng nhất.”
Mông Nhi hiện tại đang ở bên ngoài, giống như những người giang hồ khác chờ đợi kết quả về việc Đường Tri Lễ chết như thế nào, nếu hắn ở đây, nghe được A Miên và Hồng Đậu khen hắn có phong độ, hắn nhất định cũng giữ nguyên mặt không biểu cảm.
“Được rồi, chúng ta không tán gẫu nữa.” Hồng Đậu nhếch môi cười, “Tiểu Tuyết Nhi, về chuyện Mai công tử, ngươi có còn biết tin tức khác hay không?”
“Những, những gì ta biết không phải đều đã nói cho các ngươi sao?” Tuyết Phân Phân hết sức đáng thương co người trên giường, Mông Nhi đúng là một người có phong độ, không để nàng ta bị trói đi ngủ, chỉ hạ cổ lên người nàng ta, khiến nàng ta không có can đảm trốn đi mà thôi.