Khi Mông Nhi trở về, liền nhìn thấy Hồng Đậu và A Miên ngồi dưới tàng cây thản nhiên tự đắc ăn điểm tâm uống trà. Dĩ nhiên, ăn điểm tâm chính là Hồng Đậu, uống trà chính là A Miên.
Mông Nhi bước đến, vừa thấy đĩa bánh táo chua liền cảm thấy ê răng, lại không rõ vì sao Hồng Đậu luôn có thể ăn vui vẻ như vậy, còn thường xuyên thấy Hồng Đậu quấn lấy A Miên đòi làm cho nàng mấy đĩa. Chỉ là A Miên lo cho nàng, nên mới có thể kiên trì không làm thêm mấy đĩa dù bị nàng làm nũng.
“Tiểu Mông Nhi, ngươi đã trở lại.” Hồng Đậu cười cười với Mông Nhi, lại cầm một miếng điểm tâm đưa cho hắn, “Ăn đi!”
Mông Nhi trước nay vẫn không thể thích ứng với loại khẩu vị kỳ quặc này của Hồng Đậu, cho nên hắn chỉ ngồi xuống nói một tiếng: “Ta không ăn, cảm ơn.”
“Ồ.” Hồng Đậu thuận tay liền nhét điểm tâm vào miệng mình. Để nàng cho Mông Nhi ăn điểm tâm ngon như vậy, nàng còn không nỡ đâu.
A Miên buông chén trà trong tay, cười hỏi: “Mông Nhi, có tin tức gì?”
“Về nguyên nhân chết của Đường nhị gia, đã điều tra ra rồi.” Mông Nhi nói: “Trên người Đường nhị gia không có miệng vết thương, cũng không nhìn ra có chỗ nào không thích hợp, những người nghiệm thi đó đều nói Đường nhị gia chỉ đột tử mà thôi, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Hồng Đậu tập trung tinh thần, ngay cả bánh táo cũng không rảnh lo ăn.
Mông Nhi có chút mất tự nhiên nói: “Chẳng qua, ta cảm thấy không phải đơn giản là đột tử như vậy, ta liền… liền chủ động đứng lên, nói với Đường nhị cô nương rằng ta muốn thử một chút. A Miên sư huynh, có phải ta không nên đứng ra hay không?”
Mông Nhi không rõ, bởi vì trước khi rời khỏi Miêu Cương, A Mộc trưởng lão đã đặc biệt dặn dò hắn, giang hồ là một nơi quan tâm đến tư lịch* (*lai lịch, kinh nghiệm), Mông Nhi tuổi còn nhỏ, nhất thiết không thể khoe khoang bừa bãi, nếu không sẽ chỉ rước lấy tai họa.
Nhưng mà lúc ấy, Mông Nhi thấy những người khác đều không nhìn ra nguyên nhân, hắn lại càng muốn thử. Đây không phải là vì ham muốn thể hiện gì cả, mà là vì… hắn muốn thử xem, bản lĩnh y độc của Miêu Cương và Trung Nguyên, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
A Miên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Mông Nhi nghĩ gì, hắn cười nói: “Không sao, cạnh ngươi còn có ta và Hồng Đậu, không ai dám xem nhẹ ngươi. Nói đi, kết quả thế nào?”
Mông Nhi lúc này mới khẽ nở nụ cười, hắn nói: “Ta dùng phấn hoa Tái Y. Phấn hoa Tái Y có thể phóng đại mùi máu tươi, lại để Chi Chi lần theo mùi máu tươi mà đi. Trên thi thể của Đường nhị gia, chỗ ngực hắn xuất hiện một điểm đỏ trước đó chưa từng xuất hiện, chỗ điểm đỏ đó có một cái ngân châm. Chính ngân châm đó đã đâm xuyên qua trái tim Đường nhị gia.”
“Quả nhiên, cái chết của Đường Tri Lễ không đơn giản như vậy.” Khóe mắt A Miên khẽ cong, có chút hứng thú.
Hồng Đậu cảm thán, “Nếu không phát hiện được chiếc ngân châm kia trong thân thể Đường nhị gia, như vậy tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy Đường nhị gia chỉ là đột tử mà thôi, chuyện này cũng liền không giải quyết được gì. Tiểu Mông Nhi, ít nhiều vẫn nhờ có ngươi, nếu không phải có ngươi ở đó, cũng không ai có thể phát hiện nguyên nhân chết của Đường nhị gia.”
Khích lệ cách làm người của Mông Nhi, Mông Nhi sẽ không ngượng, nhưng khích lệ bản lĩnh của hắn, hắn lại cảm thấy rất thẹn thùng. So với A Mộc trưởng lão, Mông Nhi tuy chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng hắn lại càng thêm say mê thuật cổ độc, ngay cả A Miên trước kia cũng đã nói, có lẽ chỉ cần qua thêm mấy năm, thuật cổ độc của Mông Nhi liền có thể vượt qua hắn.
A Miên lại cười nói: “Hiện tại trên dưới Đường Môn hẳn là đang tra rõ xem ai giết Đường Tri Lễ đi.”
“Đúng vậy.” Mông Nhi gật gật đầu, “Khi ta rời đi, đã nghe thấy Đường nhị cô nương phân phó đệ tử Đường Môn điều tra xem lúc Đường nhị gia xảy ra chuyện đã gặp qua người nào.”