Hồng Đậu một tay chống cằm, cảm khái nói: “Muốn tìm ra hung thủ, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu.”
Chuyện tìm hung thủ không liên quan gì tới Mông Nhi, cho nên hắn không quan tâm điều này.
Hồng Đậu lại nói: “Đường Môn vốn đang tổ chức tang sự cho lão môn chủ, hiện tại lại thêm một tang sự của Đường Tri Lễ, thật đúng là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới rồi.”
“Đại môn đại phái, luôn khó có thể yên bình.” A Miên rót một chén trà, đưa đến trước mặt Hồng Đậu.
Hồng Đậu liên tiếp ăn vài miếng điểm tâm, đúng lúc cảm thấy có chút khát, nàng nhận lấy chén trà, uống một ngụm trà, lại nói với A Miên: “Vẫn may hai chúng ta đều không phải người của đại môn phái, nếu không hôm nay chết một người, ngày mai lại chết một người, vậy cũng thật đáng sợ.”
“Cho nên…” A Miên cười, “Người thông minh, đều sẽ chỉ làm kẻ giết người, chứ không làm kẻ bị người giết.”
Hồng Đậu buông chén trà, lại cầm một miếng điểm tâm lên ăn, thuận miệng nói: “A Miên, chàng không nên thường xuyên nói như vậy, nếu không người khác nghe nhiều sẽ cảm thấy chàng là người xấu.”
A Miên chỉ cười không nói.
Những người khác nghe xong, cũng sẽ không giống như Hồng Đậu – cảm thấy A Miên đang đóng giả vai ác một cách chân thực – mà bọn họ sẽ cảm thấy A Miên chính là một trùm phản diện hàng thật giá thật, cần phải bị chủ nghĩa nhân đạo tiêu diệt gấp.
“Chẳng qua …” Hồng Đậu còn nói thêm: “Con cháu của lão môn chủ Đường Môn cũng chỉ có mấy người như vậy, Đường nhị gia đã chết, Ngụy Thức thì khác họ, thân thể lại không tốt, mà Đường Linh Linh lại đã gả ra ngoài, hiện tại cũng chỉ còn một Đường Nhất Nhất đang ở Đường Môn. Nói cách khác, nàng ấy liền nhất định là môn chủ đời kế tiếp của Đường Môn nhỉ.”
“Hẳn là như thế.” A Miên nói: “Đường nhị cô nương tuổi còn trẻ đã phải gánh vác chức vị Môn chủ Đường Môn, chỉ sợ còn cần rèn luyện nhiều hơn nữa.”
Hồng Đậu lại nghĩ tới một chuyện khác, “Sau khi Đường nhị cô nương trở thành Môn chủ Đường Môn … vậy thân phận của nàng sẽ càng tôn quý, rất nhiều chuyện sẽ càng thân bất do kỷ, vậy giữa nàng và Lý Tùy Phong, chẳng phải sẽ có chướng ngại lớn hơn nữa sao?”
A Miên chỉ nhàn nhạt nói: “Giang hồ này, thế gia có thể xứng với Đường Môn cũng không nhiều, nhưng công tử thế gia có thể xứng với Đường nhị cô nương lại không phải không có, huống chi, Đường nhị cô nương tuổi còn trẻ, chọn một hôn phu môn đăng hộ đối, sẽ có lợi hơn cho nàng ta trong việc trấn áp những tiếng nói nghi ngờ trong Đường Môn và chi phối đám trưởng lão. Về tình về lý, nàng ta đều không nên lựa chọn Lý Tùy Phong từng là đệ nhất sát thủ của Bách Lý Lâu. Cho dù nàng ta nguyện ý, từ trên xuống dưới Đường Môn cũng sẽ không nguyện ý.”
Bất luận là triều đại gì, hay ở đâu chăng nữa, thiên kiến môn hộ đều luôn luôn tồn tại.
Hồng Đậu có chút phiền muộn, nói thế nào thì nàng và Lý Tùy Phong cũng coi như bằng hữu, lại không biết nên giúp hắn như thế nào. Nàng cũng không phải tiểu cô nương sống trong cổ tích mà có thể nói tình yêu đích thực chiến thắng hết thảy… Lấy đâu ra dễ dàng như vậy?
Trước không đề cập tới thân phận sát thủ trước kia của Lý Tùy Phong, ngay cả khi hắn không phải sát thủ, chỉ là một người giang hồ bình thường, không có thân phận hiển hách, hắn cũng không xứng với Đường Nhất Nhất.
Lý Tùy Phong trước kia trốn tránh Đường Nhất Nhất 5 năm, không phải chính là vì thấy rõ điểm này sao?
Đợi đã… Hắn trốn tránh Đường Nhất Nhất 5 năm?
Mà hiện tại Đường Nhất Nhất, thoạt nhìn chẳng qua mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Khóe miệng Hồng Đậu giật giật, “A Miên, chàng có biết rốt cuộc Lý Tùy Phong dính líu với Đường Nhất Nhất lúc nàng ấy bao nhiêu tuổi không?”
“Ừm… Ước chừng là khi Đường Nhất Nhất mười ba tuổi.” A Miên nghĩ một chút, nói: “Lúc ấy Lý Tùy Phong nhận được một nhiệm vụ giết người, đúng lúc bị Đường Nhất Nhất gặp phải.”