Hóa ra, vào 5 năm trước, Lý Tùy Phong nhận được một nhiệm vụ ám sát như bình thường, lần này người cần ám sát là một ông lão ẩn cư ở một thôn nhỏ nhiều năm.
Không khéo, ngay lúc đó Đường Nhất Nhất cũng theo Đường Linh Linh và Ngụy Thức đi ngang qua thôn kia, Đường Nhất Nhất thấy Lý Tùy Phong muốn giết một ông lão, đương nhiên muốn ngăn cản, chẳng qua nàng ấy người thì nhỏ, công lực cũng không cao, đối mặt với Lý Tùy Phong không khác gì châu chấu đá xe cả.
Nhưng Lý Tùy Phong làm sát thủ cũng có nguyên tắc, đó chính là hắn không giết trẻ con, cho nên Đường Nhất Nhất sống sót dưới kiếm hắn, nhưng sau đó lại vì mã phỉ* (*đạo tặc cưỡi ngựa) bỗng nhiên đột kích, hơn nữa Ngụy Thức và Đường Linh Linh lại hiểu lầm Lý Tùy Phong muốn xuống tay với Đường Nhất Nhất, nên hỗn chiến cứ như vậy bùng nổ.
Lý Tùy Phong bị thương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bắt cóc Đường Nhất Nhất rời đi. Nói là bắt cóc, chẳng qua cũng chỉ là diễn kịch thôi, mà ngay trong quá trình đó, Đường Nhất Nhất mới mười ba tuổi lại nhận định người nam nhân này, hơn nữa còn không chút thẹn thùng tuyên bố: “Lý Tùy Phong, chờ ta cập kê, chàng liền tới cưới ta, nếu chàng không tới cưới ta, vậy ta liền quấn lấy chàng cả đời không bỏ!”
Lý Tùy Phong chạy trối chết, không lâu sau liền tuyên bố thoát ly Bách Lý Lâu, cứ như vậy chậu vàng rửa tay, giang hồ cũng không còn bóng dáng hắn.
Không ai biết, hắn là vì trốn một tiểu cô nương, hơn nữa vừa trốn lần này, chính là trốn suốt 5 năm.
Hồng Đậu không chú ý hỏi A Miên sao lại biết câu chuyện này, giờ phút này nàng chỉ có một cảm thán rất khó lý giải, “Người của thế giới này … đều trưởng thành sớm như vậy sao? Chính là kiểu như… mười ba tuổi đã biết mình phải gả cho nam nhân như thế nào…”
“Mười ba tuổi đã không tính là sớm.” A Miên bình tĩnh uống trà, “Có không ít người từ trước tuổi đó đã đính hôn, cho nên, Hồng Đậu cũng đừng luôn coi Mông Nhi như trẻ con mà đối đãi, Mông Nhi đã sớm tới tuổi có thể tìm người trong lòng.”
Mông Nhi vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không có bất cứ dao động gì. So với cái gọi là “người trong lòng” này, hắn vẫn cảm thấy cổ độc thú vị hơn.
Hồng Đậu đỡ trán thở dài, nói cho mình nhất định phải vứt bỏ cách nhìn tuổi tác hiện đại để đối đãi với người cổ đại. Ở hiện đại, hai mươi tuổi kết hôn sinh con cũng đều xem là sớm, mà ở cổ đại này, nếu ngươi hai mươi tuổi vẫn chưa kết hôn sinh con, vậy ngươi chính là gái lỡ thì không đáng giá tiền.
Giống như thân phận “Phương Hồng Đậu” mà nàng tiếp nhận này, không phải cũng mười sáu tuổi liền gả tới Thẩm Gia Trang sao?
Hồng Đậu tự mình điều chỉnh xong, nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn Mông Nhi nói: “Mông Nhi, ngươi quả thực tuổi không còn nhỏ, phải tranh thủ thời gian tìm một cô nương tốt nha, ta cảm thấy Thánh Nữ kia của Miêu Cương các ngươi rất không tệ.”
Nàng hiện tại gọi tên Mông Nhi, đã không còn thêm chữ “Tiểu” ở phía trước.
Mông Nhi không cảm xúc nói: “Trước kia trong Thần điện, cũng có thần hầu trẻ tuổi muốn theo đuổi Thánh Nữ.”
Hồng Đậu lập tức hỏi: “Thế về sau thì sao?”
“Về sau những người đó đều bị xà thần nuốt vào trong bụng.”
Hồng Đậu: “…”
Mông Nhi nói: “Tế tự đã xem quẻ, nói Thánh Nữ chung thân không có duyên cùng người, ai muốn động tâm tư với Thánh Nữ, tất sẽ có số con rệp, cho nên sư tẩu, về sau ngươi cũng đừng nghĩ biện pháp nói ta và Thánh Nữ là một đôi, ta đối với Thánh Nữ chỉ có tôn kính, cũng không có ý gì khác.”
Hồng Đậu ngượng ngùng giật giật khóe miệng, “Vậy về sau ta không nói nữa…”
Mông Nhi đứng dậy, “Ta trở về phòng.”
Hồng Đậu không dám nói lời dư thừa nào cả.
A Miên cười nói: “Tâm tư hóng hớt không nên có.”
Nàng “Hừ” một tiếng, quay đầu đi.