Trong mắt Hồng Đậu lộ vẻ khinh bỉ, ghét bỏ nói: “Cho dù ngươi chưa nghĩ tới việc giết Ngụy Thức, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận, đều là do ngươi nên Ngụy Thức mới từ một thanh niên tài tuấn võ nghệ cao cường biến thành dáng vẻ suy yếu hấp hối hiện tại. Ngươi thì hay rồi, bắt được Đường Nhất Nhất xong liền chạy, thuận tiện còn mang theo luôn cả trái tim của Đường Nhất Nhất bỏ trốn. So với ngươi cái gì cũng chưa tổn thất, còn đạt được trái tim mỹ nhân mà nói, Ngụy Thức liền thật sự quá thảm.”
“Thôi được thôi được, ta thừa nhận lúc ấy ta không cùng bọn họ đối phó mã phỉ là ta sai.” Lý Tùy Phong bất đắc dĩ nói: “Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, ta lại không có khả năng trở về quá khứ để thay đổi kết cục năm đó.”
“Ngươi đương nhiên không trở về được.” Hồng Đậu bưng chén trà lên, uống một ngụm rồi nói: “Ta cam đoan với ngươi, niệm tình chúng ta xem như bằng hữu, nếu Đường Linh Linh muốn giết ngươi, ta tuyệt đối…”
“Ngươi sẽ giúp ta đối phó nàng?”
“Không.” Hồng Đậu cười hì hì, “Ta sẽ không ngăn nàng, nhưng ta sẽ hậu táng ngươi, ngươi cứ yên tâm đi.”
Khóe mắt Lý Tùy Phong giật giật, “Tình bằng hữu của ngươi lạnh lùng như vậy?”
“Đừng đùa, giữa chúng ta có tình bằng hữu thật sự gì cơ chứ?” Hồng Đậu không chút để ý nói: “Giữa chúng ta chỉ có hữu nghị giá rẻ thôi.”
Lý Tùy Phong cảm khái, “Phương cô nương, ngươi quả nhiên rất bạc tình. Từ sau khi ngươi rời đi, Thẩm Lạc Ngôn quả thật là ngày ngày nhớ mong ngươi, ngươi thì tốt rồi, đến một lần cũng chưa trở về nhìn hắn một cái.”
“Ôi, sao tự dưng lại nhắc tới Thẩm Lạc Ngôn làm gì?” Hồng Đậu bĩu môi, “Thẩm Lạc Ngôn và ngươi là bạn tốt, vậy ngươi đi mà tìm hắn hỗ trợ nha, sao phải tới tìm ta?”
“Thẩm Trang chủ cũng đâu phải nữ nhân, sao hắn hiểu tâm nữ nhi được?”
“Hắn tuy không phải nữ nhân, nhưng hắn từng cưới mấy nữ nhân nha.” Hồng Đậu lẩm bẩm, “Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy chắc? Thẩm Trang chủ nhiều ôn nhu hương như vậy, hẳn sẽ phải hiểu một hai về tâm lý nữ nhân chứ.”
“Chỉ với tình trạng… đã không còn thê, lại không có thiếp của Thẩm Trang chủ hiện giờ sao?”
Hồng Đậu ngậm miệng. Nàng thiếu chút nữa đã quên, hiện tại bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn chính là một nữ nhân cũng không có, hơn nữa hắn còn là một bệnh nhân “ung thư thẳng nam” trầm trọng, để Thẩm Lạc Ngôn bày mưu tính kế cho Lý Tùy Phong, vậy Đường Nhất Nhất khẳng định sẽ còn chạy xa hơn nữa.
“Được rồi được rồi, nếu ngươi thành tâm cầu ta, vậy ta liền giúp ngươi phân tích một chút.” Hồng Đậu một tay chống cằm. Nàng thấy dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị nghe giảng thật kỹ của Lý Tùy Phong, liền đảo tròng mắt nói: “Trước đây, Đường Nhất Nhất theo đuổi ngươi 5 năm, ngươi liền trốn 5 năm, đúng không?”
“Không sai.” Lý Tùy Phong gật đầu, dáng vẻ còn rất ‘biết vậy chẳng làm’.
Hồng Đậu “Xí” một tiếng trong lòng, “Nàng hiện tại không theo đuổi ngươi, ngươi lại chuyển sang theo đuổi nàng. Lý Tùy Phong, có câu nói ‘không chiếm được vĩnh viễn không yên lòng’, ngươi xác định không phải bởi vì ngươi thiếu tự trọng, cảm thấy Đường Nhất Nhất không theo đuổi ngươi, ngươi liền cảm thấy không quen đấy chứ?”
“Ta… ta đây là…” Lý Tùy Phong ấp úng một chút, mới mất tự nhiên nói: “Trước kia, ta nghĩ nếu ta không chịu gặp nàng, nàng liền có thể từ bỏ, tìm một nam nhân tốt hơn, nhưng hết năm này qua năm khác, nàng từ một tiểu nha đầu biến thành một đại cô nương yêu kiều duyên dáng, về sau, ta cũng không khỏi nhận định, nàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ta. Cho đến khi Đường Môn xảy ra chuyện, ta lo lắng cho nàng, đi theo Thẩm Lạc Ngôn cùng tới Đường Môn, nàng lại làm như không thấy ta, coi ta như một người xa lạ… ta mới bừng tỉnh ý thức được, Nhất Nhất nàng ấy sẽ không chỉ vì ta mà dừng lại.”