“Đường cô nương, ngươi bình tĩnh một chút!” Hồng Đậu thấy cảm xúc của Đường Linh Linh ngày càng không ổn, nàng vội bắt lấy tay Đường Linh Linh, lựa lời khuyên giải, “Đường nhị gia xảy ra chuyện, đây cũng là điều tất cả mọi người không ngờ đến, chuyện này cũng càng không liên quan đến cô, cô không cần tự trách.” Đường Linh Linh hồi phục tinh thần, cúi đầu nhẹ nói: “Xin lỗi… Ta thất thố.” Trong lòng Hồng Đậu cũng không dễ chịu, nàng có chút hối hận mình đã không sớm thông báo cho Đường Tri Lễ chuyện Mai công tử muốn giết ông ta, lúc ấy, nàng cho rằng vị Mai công tử kia không đợi được người trợ giúp mình thì sẽ không sốt ruột động thủ, lại không nghĩ rằng, ngày hôm sau Đường Tri Lễ liền chết.
Thân nhân chết rồi, người còn sống kia sẽ vĩnh viễn chìm trong tự trách, đây là lẽ thường tình.
Hồng Đậu không biết nên an ủi người khác thế nào, chỉ có thể nói: “Ta nghĩ, Đường nhị gia trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không muốn thấy cô đau lòng khổ sở như vậy.”
“Phương cô nương nói phải.” Đường Linh Linh lại nở nụ cười, nước mắt trên khóe mắt chưa khô, lại có một loại mỹ cảm khác biệt, “Cha ta ông ấy… trước nay vẫn thương ta nhất.”
Hồng Đậu cũng luôn thương hương tiếc ngọc, nàng nhớ tới điều gì, lại buông bàn tay đang nắm tay Đường Linh Linh, lấy từ trong ngực mình ra một gói giấy, mở gói giấy ra, bên trong tất cả đều là ô mai, nàng nói: “Lúc đau lòng, ăn chút đồ ăn ngon, trong lòng liền sẽ tốt hơn một chút.”
“Đa tạ…” Đường Linh Linh khẽ cười, duỗi tay cầm lấy một miếng ô mai, nhưng vừa mới ngửi được hương vị này, còn chưa đưa vào miệng, nàng ấy liền thay đổi sắc mặt, vội vàng xoay người vịn khung cửa, che ngực nôn khan một trận, cũng không rảnh lo một túi gấm trong tay rơi xuống đất.
Hồng Đậu sốt ruột hỏi: “Đường cô nương, cô làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?”
“Ta… Ta không sao.” Đường Linh Linh một lát sau mới dịu lại, nàng ấy ngẩng mặt lên, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Hồng Đậu nhớ tới Minh Châu cũng từng có tình huống như vậy, nàng liền lập tức suy đoán, “Đường cô nương… liệu có phải … cô mang thai không?”
Đường Linh Linh rất ngượng ngùng cúi đầu.
“Ta nói đúng?”
“Phương cô nương nói không sai…” Đường Linh Linh chậm rãi gật gật đầu, trên mặt rất nhanh lại ửng đỏ, trong đôi mắt đẹp cũng có một tia vui mừng, “Ta quả thực đã mang thai.”
Hồng Đậu vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt nha, chúc mừng chúc mừng!”
“Phương cô nương, ta có một chuyện muốn nhờ.”
“Là chuyện gì?”
Trong mắt Đường Linh Linh lộ vẻ cầu khẩn, “Ta hy vọng cô có thể không nói ra chuyện này.”
“Vì sao?” Hồng Đậu nghi hoặc.
Ánh mắt Đường Linh Linh chớp động, “Ta còn chưa nói chuyện này cho tướng công. Ta muốn sau khi tự mình nói cho chàng thì mới công khai chuyện này ra.”
“Vậy… sao Đường cô nương còn chưa nói chuyện này cho phu quân cô?”
“Trước kia là ta còn chưa rõ, không muốn để tướng công bị mừng hụt, hiện tại…” Đường Linh Linh cười khổ một tiếng, “Sau khi xảy ra chuyện cha bị giết hại, ta cảm thấy hiện tại không phải lúc để nói ra chuyện này.”
Hồng Đậu không hiểu suy tính của Đường Linh Linh, nhưng mỹ nhân đang chìm trong bi thương, dường như chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã xuống, Hồng Đậu không nỡ để mỹ nhân đau lòng, liền nói: “Cô yên tâm, ta đồng ý.”
“Đa tạ cô, Phương cô nương.” Đường Linh Linh nhún người hành lễ, so với giang hồ hiệp nữ khác ôm quyền, nàng ấy lễ thái chu toàn như vậy, thật đúng là một tiểu thư khuê các hoàn mỹ. Hồng Đậu nhìn túi gấm trên mặt đất, căn cứ vào nguyên tắc chăm sóc mỹ nhân, nàng liền khom lưng nhặt lên, nhưng nàng lại không chú ý tới miệng túi gấm đang mở, đồ vật bên trong cũng liền rớt ra.