“Ta chỉ tới dọn dẹp chút đồ đạc của phụ thân thôi, đâu có gì cần lo lắng?”
Ngụy Thức giơ tay, lòng bàn tay khẽ lau qua khóe mắt ướt át của Đường Linh Linh, “Nàng đã khóc… Đây là chuyện ta lo.”
Sắc mặt Đường Linh Linh ửng đỏ.
Mặt Hồng Đậu không biểu cảm, xem như đã cảm nhận được cảm giác người khác khoe ân ái ở trước mặt mình.
Thật là… trong không khí đều tràn đầy mùi chua của tình yêu.
Nàng nhớ A Miên.
“Vị này chính là… Phương cô nương.” Tầm mắt Ngụy Thức dừng trên người Hồng Đậu, hơi có chút ngoài ý muốn.
Hồng Đậu rất rõ vì sao hắn tỏ ra ngoài ý muốn như vậy, liền nói: “Ta chỉ tùy ý đi dạo, lúc này mới đi tới đây, không khéo liền đụng phải Đường cô nương.”
Để khỏi phá hỏng quan hệ phu thê nhà người ta, nàng quyết định vẫn không nói ra chuyện mình cũng nhìn thấy Mạc Quân Hoài.
Ngụy Thức ho khan một tiếng, có chút suy yếu nói: “Linh Linh và Phương cô nương, hẳn đã trò chuyện rồi nhỉ.”
“Cái này…” Hồng Đậu đưa bàn tay cầm túi của mình ra sau lưng, nàng cười khan nói: “Chúng ta quả thực nói chuyện không tệ.”
“Phương cô nương là một người rất thú vị, nói chuyện phiếm với nàng ấy rất vui.” Đường Linh Linh nắm lấy tay Ngụy Thức, “Tướng công, chàng không thể ra gió quá lâu, chúng ta về sau lại tìm cơ hội trò chuyện với Đường cô nương nhé. Hiện giờ phải về trước thôi.”
Ngụy Thức lại ho khan vài tiếng, lúc này mới gật đầu nói: “Được.”
“Phương cô nương, chúng ta liền rời đi trước.” Đường Linh Linh cười cười với Hồng Đậu, đỡ Ngụy Thức đi xa.
Hồng Đậu nhìn người đi khuất, mới lấy túi gấm và tờ Mao gia gia ra. Nàng vui sướng nhìn Mao gia gia hồi lâu, lúc này mới cất lại vào túi gấm, coi như bảo bối mà đặt trong ngực.
Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công nha!
Không nghĩ tới vốn dĩ chỉ cùng Mông Nhi tới Đường Môn một chuyến, vậy mà còn có thể bắt được một tờ Mao gia gia!
Như vậy, bốn tờ Mao gia gia, nàng đã thu thập được ba tờ, chỉ còn một tờ nữa là nàng có thể dẫn theo A Miên trở lại thế giới thuộc về nàng!
Hồng Đậu càng nghĩ càng hưng phấn, đi đường cũng đều nhảy nhót tung tăng, còn ngâm nga mấy khúc nhạc. Tâm tình nàng rất tốt, đến mức ngay cả tiếng gió trong rừng trúc nàng cũng cảm thấy dễ nghe.
Hậu quả của việc đắc ý quên nhìn đường chính là, nàng bất thình lình đụng vào một cây cây trúc. Hồng Đậu che cái trán bi đụng, đau đớn ngồi sụp xuống, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được.
Đúng lúc vào lúc này, một thiếu nữ áo tím không biết từ đâu vọt ra, dáng vẻ nàng ấy có chút chật vật, sau khi nhìn thấy Hồng Đậu, đôi mắt mỏi mệt của nàng ấy thoáng chốc liền bừng sáng. Nàng ấy lao ra, gọi: “Tỷ tỷ… Ưm!”
Nam nhân mặc bạch y, có gương mặt trẻ con từ sau lưng bưng kín miệng nàng ấy, lập tức thi triển khinh công sở trường, ôm người bay đi trong nháy mắt.
Hồng Đậu nghe được một trận tiếng gió, nàng buông tay đang che trán mình, nhìn trái lại nhìn phải, ngay sau đó liền mờ mịt, nàng nỉ non, “Sao vừa rồi ta lại nghe có người gọi tỷ tỷ… Là ảo giác của ta sao?”
Nhưng xung quanh đừng nói là người, ngay cả một con chim cũng không có.
Hồng Đậu nghĩ đến cách đó không xa chính là nơi ở của Đường Tri Lễ, nghe nói Đường Tri Lễ đã chết trong chính phòng mình. Nàng chợt cảm thấy sau lưng có chút lạnh, cả người run lên, nói cho chính mình không nên nghĩ những chuyện kinh khủng đó, lại càng không ngăn được mà nghĩ thêm.
Cuối cùng, nàng không nhịn nổi hét lên một tiếng, liều mạng chạy ra bên ngoài.
Lại “Rầm” một tiếng, hoảng không nhìn đường nàng lại đụng vào vật cản, chẳng qua lúc này, thứ nàng đụng vào chính là ngực nam nhân. Trước khi nàng bị té ngã, nam nhân đã vươn tay ôm nàng vào trong ngực.