Trong đại sảnh, không khí hết sức cổ quái.
Mạc Quân Hoài thoải mái hào phóng đứng giữa sảnh, tiếp nhận ánh mắt khác thường đổ tới từ bốn phương tám hướng, mặt không đổi sắc.
Đường Linh Linh và Ngụy Thức đứng một bên, thái độ trầm mặc của nàng ấy khiến người ta không cách nào hiểu được nỗi lòng nàng ấy lúc này.
Thân là người chủ sự, Đường Nhất Nhất hỏi: “Mạc công tử, ngươi bỗng nhiên đứng ra thừa nhận mình giết thúc thúc của ta… rốt cuộc có ý gì?”
“Không có ý khác.” Mạc Quân Hoài bình thản nói: “Vì ta là người giết Đường nhị gia, nên ta đứng ra nhận tội.”
Đường Nhất Nhất nhìn Đường Linh Linh, Đường Linh Linh dường như không định đứng ra nói chuyện. Đường Nhất Nhất liền tiếp tục nói: “Ngươi nói là ngươi giết thúc thúc, vậy vì sao ngươi phải giết ông ấy? Lại động thủ như thế nào?”
“Nguyên nhân ta muốn giết ông ta rất đơn giản.” Mạc Quân Hoài nói không chút do dự, “Ta thích biểu muội, nhưng Đường Tri Lễ lại gả biểu muội cho một ma ốm, mà không gả biểu muội cho ta, ta ghi hận trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mà động thủ vào mấy ngày trước.”
Hồng Đậu đứng bên ngoài xem náo nhiệt “chậc chậc” hai tiếng, “Ta cảm thấy hung thủ nhất định không phải hắn.”
“Vậy cũng không hẳn.” Người nói chuyện chính là Tuyết Phân Phân, nàng ta híp mắt nói: “Biêt đâu Mạc Quân Hoài đang lấy lui làm tiến, cố ý bày mê trận thì sao?”
Hồng Đậu liếc mắt nhìn Tuyết Phân Phân, lại nhìn về phía Mông Nhi đang đứng một bên, “Sao ngươi lại mang nàng ra đây?”
Mông Nhi mặt không biểu cảm nói: “Hít thở không khí.”
Thái độ hiện tại của Mông Nhi đối với Tuyết Phân Phân, hoàn toàn chính là kiểu thái độ của cai ngục đối với tù phạm, mỗi ngày theo lệ dẫn Tuyết Phân Phân ra ngoài một canh giờ, đây là để hít thở không khí.
Tuy Tuyết Phân Phân không muốn bị một tên nhóc nắm mũi dắt đi, nhưng nàng ta cũng không có cách nào. Nàng ta sợ cổ trùng trong thân thể nàng ta kia một ngày nào đó sẽ ăn nàng ta.
Hồng Đậu đứng sát vào bên cạnh A Miên, lại giật nhẹ góc áo hắn. A Miên hiểu ý cúi đầu xuống gần nàng.
Hồng Đậu nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy sư đệ chàng… hình như có luyến tỷ tình kết*.” (*thích bạn gái lớn tuổi hơn mình)
“Vậy sao?” A Miên tuy cảm thấy bốn chữ luyến tỷ tình kết trong miệng Hồng Đậu có chút mới lạ, nhưng cũng không khó hiểu ý trên mặt chữ. Hắn cười cười, cũng học dáng vẻ của nàng, thấp giọng nói: “Có lẽ Mông Nhi chỉ thích nữ nhân không thông minh thì sao?”
Hồng Đậu không dự đoán được A Miên nói “độc” như thế, không khỏi che miệng bật cười.
Tuyết Phân Phân bên kia nhìn A Miên, lại nhìn Hồng Đậu, cuối cùng, nàng nhìn về phía Mông Nhi, “Ta cảm thấy bọn họ dường như đang nói bậy về ta.”
“Không cần cảm thấy.” Mông Nhi nói không lưu tình chút nào: “Bọn họ chính là đang nói nói bậy về ngươi.”
Tuyết Phân Phân: “…”
Trong phòng, trò hay còn đang trình diễn.
“Buổi tối hôm đó, ta đi tìm Đường Tri Lễ, ông ta không hề phòng bị với ta, liền không ngờ tới ta hạ thuốc mê trong trà. Ngay khi ông ta hôn mê bất tỉnh, ta dùng một chiếc ngân châm đâm vào tim ông ta.” Mạc Quân Hoài không chút ngập ngừng nói ra quá trình gây án, “Sau khi Đường Tri Lễ chết, ta liền sắp đặt hết thảy, ngụy trang cái chết của ông ta thành đột tử, rồi rời khỏi nơi ở của ông ta.”
Đường Nhất Nhất lại hỏi: “Nếu ngươi đã muốn ngụy trang cái chết của ông ấy thành đột tử để rời đi, vậy vì sao bây giờ lại muốn nhận tội?”
“Ta nhận tội, cũng không phải vì sợ các ngươi tra được ta.” Mạc Quân Hoài bình tĩnh nói: “Mà là ta đánh giá cao chính mình. Ta cho rằng sau khi giết người, ta sẽ có thể hưởng thụ khoái cảm trả thù, nhưng ta lại chỉ có cảm giác hoảng sợ, không chịu nổi thêm một ngày nào nữa. Ta quả nhiên không phải người giang hồ, nên cũng không cách nào thích ứng với cảm giác áy náy sau khi giết người, đây là lý do hôm nay ta đứng ra.”