Chỉ trong chốc lát, viên thuốc có tác dụng, ngón tay Đường Linh Linh khẽ nhúc nhích, không lâu sau, nàng ấy liền mở mắt, chỉ là vừa thức tỉnh nên nàng ấy còn hơi mê mang.
Hồng Đậu vội đỡ nàng ấy ra từ trong quan tài, lại hỏi: “Cô còn ổn chứ?”
“Phương cô nương…” Giọng Đường Linh Linh hơi khàn khàn, nàng lại nhìn ba nam nhân đứng cách đó không xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt nói: “Đa tạ cô.”
“Không cần cảm tạ.” Hồng Đậu vội nói: “Cô cho ta kia lá bùa hộ mệnh màu đỏ kia, ta giúp cô giả chết, đây là giao dịch rất công bằng, chỉ là… cô như vậy thật sự tốt sao?”
“Ta làm như vậy, không có gì không tốt.” Đường Linh Linh khẽ cười, nói: “Biểu ca đang ép ta lựa chọn, ta cũng xác thực đưa ra một lựa chọn.”
Lần trước nói chuyện trong rừng trúc, Mạc Quân Hoài đã đoán được là Ngụy Thức hạ thủ với Đường Tri Lễ, nhưng Đường Linh Linh lại không hề có ý định rời khỏi Ngụy Thức, Mạc Quân Hoài chỉ có thể dùng tính mạng mình để đặt cược, ép Đường Linh Linh đưa ra lựa chọn, xem rốt cuộc nàng ấy rời khỏi Ngụy Thức, hay vẫn quyết định mặc kệ sống chết của Mạc Quân Hoài.
Nhưng Ngụy Thức cùng Mạc Quân Hoài đều không biết, Đường Tri Lễ là tự sát.
“Từ lúc bắt đầu cha ta đã biết, lần này Ngụy Thức trở về, chắc chắn sẽ tính toán xuống tay với ông, chính vì để Nhất Nhất có thể trở thành Môn chủ Đường Môn.” Đường Linh Linh nhìn bóng đêm phương xa, chậm rãi nói: “Từ sau khi nương ta mất, ta chính là người duy nhất cha để tâm, ông không muốn khiến ta khó xử, chỉ có thể lựa chọn phương pháp này. Chờ đến khi ta phát hiện, đã không còn kịp.”
Mắt Hồng Đậu lộ vẻ đồng tình, “Đường cô nương…”
“Cô không cần đồng tình với ta, hiện tại ta đã rất ổn.” Đường Linh Linh cười nói: “Kỳ thật từ rất sớm trước kia ta đã biết, Ngụy Thức không thích ta. Lúc trước, gia gia cho hắn lựa chọn, là cưới ta, hay cưới Nhất Nhất, hắn lựa chọn ta, ta cũng rất vui.”
Lý do Ngụy Thức lựa chọn Đường Linh Linh rất đơn giản. Hắn biết được, mình là cái đinh trong mắt Đường Tri Lễ, rốt cuộc hắn cũng có tư cách kế thừa Đường Môn, vì thế nên trong lúc Đường lão gia tử bệnh nặng lực bất tòng tâm, Ngụy Thức mới có thể bị Đường Tri Lễ hãm hại, bị đuổi ra khỏi Đường Môn.
Nhưng Đường lão gia tử rốt cuộc vẫn thương đứa cháu ngoại này, nếu không ông ấy cũng không dành hết chút sức lực còn lại, thúc đẩy hôn sự của Ngụy Thức, kỳ thật đây cũng là biến tướng bảo vệ hắn. Chỉ là Đường Tri Lễ không nghĩ tới, Ngụy Thức lại lựa chọn nghênh cưới Đường Linh Linh.
Chính Đường Linh Linh cũng không nghĩ tới. Tận đến về sau, nàng mới hiểu được, Ngụy Thức lựa chọn nàng, là vì hắn biết mình sẽ bị đuổi khỏi Đường gia, trải qua ngày tháng khổ cực, hắn không muốn Đường Nhất Nhất đi theo mình chịu khổ, nên lúc này mới lựa chọn Đường Linh Linh.
Hồng Đậu nghe xong chuyện xưa của Đường Linh Linh, nàng nghĩ một chút, vẫn nói: “Trong khoảng thời gian cô ‘qua đời’ này, Ngụy Thức vẫn luôn đóng cửa không ra, bộ dạng cực kỳ suy sút, thiếu chút nữa say rượu quá độ mà đi đời nhà ma. Có lẽ, hắn đối với cô…”
“Phương cô nương.” Đường Linh Linh ngước mắt, cười hỏi: “Nếu ngay trong đêm tân hôn của cô, phu quân cô ôm cô trong lòng, nhưng lại gọi tên một nữ nhân khác, cô có còn tha thứ cho hắn không?”
Hồng Đậu ngậm miệng.
Đường Linh Linh chậm rãi nói: “Đường Môn đã không còn người ta lưu luyến, ta biến mất bên cạnh Ngụy Thức, cho hắn tự do, cũng coi như báo đáp ân tình hắn thay ta chắn một đao 5 năm trước.”
Hóa ra vào 5 năm trước, khi đánh nhau với mã phỉ, Ngụy Thức ngoài bị chặt đứt một ngón tay, còn từng vì bảo vệ Đường Linh Linh mà chắn một đao thay nàng. Bởi vậy Ngụy Thức mới bị thương căn cốt.
“Cái đó…” Hồng Đậu phiền muộn hỏi: “Về sau, cô muốn đi đâu đây?”
Đường Linh Linh nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ, “Thiên hạ lớn như vậy, luôn có chỗ cho ta dung thân.”
Nàng ấy sẽ không đi tìm Mạc Quân Hoài, cũng sẽ bỏ cái tên Đường Linh Linh, tìm một chỗ an tĩnh sinh hạ đứa trẻ, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
“Phương cô nương, chúng ta liền tạm biệt ở chỗ này đi.” Đường Linh Linh hành lễ, “Ân tình của cô, ta sẽ nhớ cả đời.”
“Cô nói quá lời rồi.” Hồng Đậu cũng nói: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Đường Linh Linh lại khẽ cười, lúc này mới xoay người rời đi, không lâu sau liền biến mất trong bóng tối.
Hồng Đậu trước sau vẫn cảm thấy phiền muộn trong lòng, có lẽ nếu về sau có duyên, nàng sẽ có thể gặp lại vị nữ tử Đường Linh Linh tựa như cơn gió không thể nắm bắt này một lần.
Thu lại nỗi lòng phức tạp, Hồng Đậu cũng xoay người, đi về phía mấy người đang đứng cách đó không xa. Vì để hai cô nương có cơ hội nói chuyện, ba nam nhân đều rất có phong độ đứng chờ một bên.
Đôi mắt Hồng Đậu lại chỉ nhìn A Miên. A Miên đang đợi nàng đi tới.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, A Miên của nàng không phải Ngụy Thức, người A Miên thích, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Nàng lòng đầy vui mừng, không khỏi chạy về phía A Miên. Bỗng nhiên, trong rừng vang lên một tiếng sáo ngắn ngủi.
Bất chợt, âm thanh trường kiếm đâm xuyên qua thân thể, đột ngột lại chói tai như thế. Tia máu bắn trên làn da, nóng bỏng.
Tay Hồng Đậu muốn dắt tay A Miên ngừng giữa không trung, trên mu bàn tay là vết máu nhỏ giọt. Trong ánh trăng sáng tỏ, càng có vẻ nhìn mà ghê người, ánh mắt nàng run rẩy, tầm mắt dần hướng về phía trước, thấy được cảnh tượng nàng sợ hãi nhất cả đời này.
Đôi mắt đẹp của A Miên hơi chớp, hắn rũ mắt nhìn Hồng Đậu, môi mỏng khẽ nhúc nhích, “Đừng khóc…”
Bỗng nhiên, trường kiếm đâm xuyên ngực A Miên bị rút ra.
Những tia máu bắn lên người Hồng Đậu, nàng luống cuống ôm lấy nam nhân ngã vào trên người mình, ánh mắt vô thần. Chiếu ra dưới ánh trăng, là Thẩm Lạc Ngôn với khuôn mặt không biểu cảm, trường kiếm trên tay nhuốm máu.