Không sai, Hồng Đậu là một người thông minh.
Nhưng dù nàng có thông minh, nhìn thấy người đâm kiếm vào thân thể người mình yêu này, cũng sẽ có lửa giận cùng phẫn hận không cách nào kìm nén.
Đúng lúc này, từ xa xuất hiện một đám đèn đuốc sáng trưng, tiếng đao kiếm chạm nhau truyền đến.
Lý Tùy Phong không biết từ đâu xuất hiện, hắn thấy bầu không khí lúc này hơi khác, lại thấy Hồng Đậu ôm A Miên không chút sinh khí, cũng chợt khựng lại, nhưng hắn không có thời gian để hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không rảnh lo an ủi Hồng Đậu, hắn nói: “Diệp Minh chủ, Thẩm Trang chủ, rất nhiều người của Ma giáo đột kích!”
Diệp Thu Bạch nhíu mày, “Việc này quả nhiên do Ma giáo gây ra.”
Diệp Thu Bạch vừa dứt lời, bỗng nhiên đất rung núi chuyển, từng đợt tiếng nổ vang lên, gây ra một trận cát bay đá chạy.
“Chết tiệt!” Lý Tùy Phong cả kinh nói: “Từ khi nào Ma giáo lại mai phục thuốc nổ ở địa bàn của Đường Môn?”
Đường Môn cũng cực kỳ nghiêm cẩn, vậy mà Ma giáo lại có thể chôn thuốc nổ ngay tại đây, thật sự là một chuyện khiến người ta khó hiểu. Huống chi, Ma giáo vậy mà còn chôn thuốc nổ ngay trên ngọn núi này, vậy nói cách khác, Ma giáo biết nhóm người bọn họ đêm nay sẽ đến đỉnh núi “chôn” Đường Linh Linh này.
Bỗng nhiên gió nổi, trên cây xuất hiện một bóng người.
“Đường Môn tối nay thật náo nhiệt.” Du Tử Tức quyến rũ cười, đặc biệt là khi nhìn đến Hồng Đậu, ý cười của hắn càng sung sướng, lại giống như kinh ngạc, “Ai nha, sư huynh tốt của ta, sao lại bỗng nhiên chết thế?”
“Du Tử Tức!” Hồng Đậu cẩn thận đặt A Miên xuống, nàng đứng lên, đôi mắt lạnh băng khóa chặt bóng người trên cây, nói từng câu từng chữ: “Ta muốn giết ngươi!”
Cái gì mà nam nữ chủ chết oan chết uổng thì thế giới này sẽ sụp đổ, Hồng Đậu hiện tại hoàn toàn không để tâm, nàng chỉ biết rằng, nàng nhất định phải giết Du Tử Tức, báo thù cho A Miên!
Du Tử Tức liếc nhìn kiếm của Thẩm Lạc Ngôn rơi trên đất, hắn lại “Ai nha” một tiếng, nghi hoặc nói: “Người giết sư huynh ta không phải vị Thẩm Trang chủ này sao? Vương cô nương, sao ngươi lại muốn tìm ta báo thù vậy?”
“Du Tử Tức!” Thẩm Lạc Ngôn giang hai tay, kiếm trên mặt đất liền chịu nội lực tác động, bay vào lòng bàn tay hắn. Hắn rút kiếm chỉ thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như phủ sương, lạnh nhạt nói: “Ngươi rốt cuộc bắt đầu tính kế ta từ khi nào?”
Điều khiến Thẩm Lạc Ngôn nghĩ trăm lần cũng không ra, đó là vì sao hắn lại đột nhiên mất đi ý thức, mà tự tay giết A Miên.
Hắn biết được, ý nghĩa của A Miên đối với Hồng Đậu không tầm thường, cho dù đây không phải việc hắn cố ý, nhưng A Miên vừa chết, liền có nghĩa quan hệ giữa hắn và Hồng Đậu, vĩnh viễn đều có cách trở bằng trời.
Du Tử Tức đưa ngón tay khẽ cuốn một lọn tóc dài trước ngực mình, tư thái hết sức tà mị quyến rũ, hắn mị nhãn như tơ cười nói: “Thẩm Trang chủ, rõ ràng là ngươi ghen ghét vị sư huynh kia của ta đoạt mất mỹ kiều thê của ngươi, cho nên mới ra tay vì giận dữ, liên quan gì đến ta đây? Nhân sĩ chính đạo các ngươi, không phải trước nay luôn tự xưng là dám làm dám chịu sao? Thế nào, hiện giờ là ngươi tự tay giết người, ngươi lại không thừa nhận hả? Diệp Minh chủ, ngươi nói xem, không thừa nhận chuyện mình đã làm, đây còn xem là tác phong của chính đạo các ngươi không?”
“Ngươi đừng vội ngậm máu phun người.” Diệp Thu Bạch cũng lạnh mắt, “Ngươi làm như vậy, đơn giản là muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta thôi. Du Tử Tức, ở đây sẽ không ai rơi vào bẫy của ngươi đâu.”
“Nói như vậy, là ta thất sách hả?” Du Tử Tức cười một tiếng, rốt cuộc cũng phi thân xuống đất, hắn lại lần nữa nhìn Hồng Đậu đang trầm mặc, chậm rãi nói: “Thật đáng thương cho vị sư huynh tốt này của ta, ‘mỹ nhân chi phúc’ còn chưa hưởng thụ được bao lâu…”
Trong chớp mắt, tất cả lá rụng ngừng giữa không trung, nháy mắt sau, liền lao về phía Du Tử Tức như điện xẹt.