Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE

Lúc hoàng hôn, ánh sáng từ rặng mây đỏ nhuộm một màu sắc ấm áp lên cả con phố, gió nhẹ hiu hiu, sắp sửa nghênh đón màn đêm buông xuống.

“Sư phụ… ta không muốn gả cho Thẩm Lạc Ngôn…” Thiếu nữ thật cẩn thận vươn tay, bắt được góc áo màu trắng của nam nhân. Hắn chỉ để lại một bóng lưng cho nàng, nàng lại sợ hãi bị hắn lạnh lùng cự tuyệt.

Hắn dường như đang nhìn hoàng hôn phương xa, lại dường như không nhìn gì cả, chỉ nghe giọng nói u nhã của hắn truyền đến, “Thẩm Trang chủ chính là rồng phượng trong loài người, tài kiêm văn võ, ngươi gả cho hắn, sẽ sống rất tốt.”

“Nhưng ta không thích hắn!” Gió bỗng nhiên lại lớn hơn một chút, khẽ gợi lên làn váy đỏ của nàng, “Người biết mà, ta không thích hắn… Cha muốn ta gả cho hắn, căn bản chưa từng hỏi ý kiến của ta!”

“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối…”

“Vậy còn người!” Cảm xúc của nàng dần mất khống chế, ánh mắt chỉ khóa chặt bóng dáng nam nhân, “Người cũng muốn ta gả cho Thẩm Lạc Ngôn sao?”

Hắn không nói, sự trầm mặc khiến người ta cảm thấy khó khăn.

Ánh mắt nàng chớp động, trong ánh mắt chậm rãi nổi lên một tầng sương mù, “Sư phụ… Người cũng biết, nếu ta muốn trốn hôn, không ai có thể ngăn ta lại … Chỉ là ta không muốn trốn… Ta muốn … Ta muốn người dẫn ta rời đi…”

“Hồng Đậu.” Giọng hắn bình tĩnh dị thường, “Ta là sư phụ ngươi, là trưởng bối của ngươi…”

“Vậy thì sao? Rõ ràng người biết, từ nhỏ đến lớn ta đều thích người!” Nàng xông lên, từ phía sau lưng ôm lấy eo hắn. Thân mình hắn hơi cứng đờ, rất nhanh, nước mắt nàng nhiễm ướt bạch y của hắn, “Ta thích người, người có thể cảm nhận được… Ta muốn trở lại trước kia, khi đó ta có thể được người ôm vào trong ngực, cũng có thể làm nũng với người … ta nói gì người cũng sẽ đồng ý với ta…”

“Đó là bởi vì… Ngươi là đồ đệ của ta.” Hắn nói nhỏ, “Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta.”

“Từ lúc bắt đầu, ta đã chưa từng nghĩ sẽ chỉ làm đồ đệ của người!” Nàng lớn tiếng nói: “Ôn Quyết, chẳng lẽ người chưa từng động tâm với ta sao?”

Ở trong trí nhớ của hắn, chỉ có khi luyện công khổ một chút, nàng mới có thể vờ khóc để tranh thủ đồng tình, ngoại trừ điều này ra, ở Phương gia, dưới sự che chở của hắn, nàng chưa khóc bao giờ cả.

Từ khi nàng sáu tuổi đã bái hắn làm thầy, đến giờ đã mười năm, hắn cũng dốc lòng che chở nàng mười năm.

Sao lại nỡ để nàng khóc được chứ?

Hắn bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi xoay người lại, rốt cuộc cũng ôm lại nàng. Nàng vui sướng không thôi, dựa vào trong ngực hắn hơi ngước mắt, chỉ có thể nhìn đến chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ kia của hắn. Hắn lại giơ tay, nhẹ nhàng đặt ở sau đầu nàng, nàng liền lòng đầy vui mừng dán mặt lên ngực hắn.

Hắn nhẹ giọng nói: “Tối nay giờ Tý, ngươi thu thập hết thảy, ta ở bến đò chờ ngươi.”

“Được…” Nước mắt trên khóe mắt nàng chưa khô, lại nở nụ cười, thêm một phần mỹ cảm kinh tâm động phách. Nàng cọ cọ ngực hắn, dùng giọng nức nở còn chưa kịp bình ổn lại mà nói: “Nếu người lừa ta, ta liền…”

“Liền như thế nào?” Hắn vỗ về lưng nàng, giúp cảm xúc nàng nhanh chóng ổn định lại.

“Vậy về sau ta sẽ không bao giờ tin tưởng người nữa!” Nàng lại “Hừ” một tiếng, tỏ vẻ mình đang nói rất nghiêm túc.

Hắn giơ tay, lòng bàn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được.”

Gió mang cánh hoa tung bay, trong chớp mắt khiến người ta mê muội.

Ngực bỗng nhiên đau nhói, Hồng Đậu ôm ngực bừng tỉnh lại, nàng ngồi trên giường, trên trán phủ một tầng mồ hôi, tay chân càng lạnh lẽo, lại ngược mắt lên, căn phòng quen thuộc, là phòng cho khách của Đường Môn.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của giấc mơ kia, liền xốc chăn lên xuống giường, bước chân loạng choạng đi tới cửa. Đúng lúc, cửa mở ra từ bên ngoài.

Đường Nhất Nhất bưng một bát cháo, vui vẻ nói: “Phương cô nương, cô đã tỉnh rồi à. Đúng lúc, ta sợ cô đói nên mang một bát cháo đến cho cô. Lý Tùy Phong bọn họ đều là nam nhân, không tiện tới chăm sóc cô, nên ta liền…”

“A Miên đâu?”

Đường Nhất Nhất đang nói đột nhiên im bặt, nàng ấy nhìn gương mặt không biểu cảm của Hồng Đậu, trong lòng cũng chợt cảm thấy không dễ chịu, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

Hồng Đậu chán ghét sự trầm mặc đáng chết này, nàng vòng qua Đường Nhất Nhất, đi về phía cửa phòng.

“Phương cô nương!” Đường Nhất Nhất vội vàng đặt bát xuống, bắt được tay Hồng Đậu, “Cô muốn đi đâu?”

Hồng Đậu rất bình tĩnh nói: “Ta muốn đi tìm hắn.”
Nhấn Mở Bình Luận