Editor: Xanh Lá
Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“Thật tốt quá!” Phương Tử Mạch ngước khuôn mặt nhỏ, cười vui vẻ, “Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã trở lại!”
Hồng Đậu lịch sự cười một cái.
Thấy Hồng Đậu không thân mật với mình giống trước kia, Phương Tử Mạch dần dần thu lại vẻ vui sướng, nàng ấy nghi hoặc, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Trước kia tỷ nhìn thấy ta, đều sẽ xoa đầu ta mà.”
“Cái đó…” Hồng Đậu căn bản không biết quan hệ của đôi tỷ muội này tốt đến vậy, nàng chỉ có thể chột dạ khụ một tiếng, rất mất tự nhiên nói: “Đã xảy ra chút chuyện, ta mất đi một chút ký ức.”
“Cái gì???” Phương Tử Mạch thét chói tai, “Mất trí nhớ!!!”
Lỗ tai Hồng Đậu cũng bị kêu đến có chút đau, một lát sau, nàng mới bình tĩnh lại gật gật đầu, “Ừm, ta quên mất một chút chuyện.”
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Phương Tử Mạch gấp đến độ muốn khóc ra, “Tỷ tỷ quên ai cũng được, sao lại có thể quên ta đây!”
Hồng Đậu chân tay luống cuống, “Muội, muội, muội trước hết đừng khóc!”
Phương phu nhân mất sớm, Phương lão gia lại vì thu thập tài liệu vẽ tranh, mà hàng năm mang theo tro cốt Phương phu nhân đi khắp nơi bên ngoài. Ví dụ như hiện tại, Phương lão gia cũng không ở trong phủ, chính là vì ông đi ra ngoài vẽ cảnh còn chưa trở về. Từ nhỏ đến giờ, đều là Hồng Đậu ở cạnh Tử Mạch, tình cảm của hai tỷ muội các nàng, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của những người khác.
“Tử Mạch…” Kỳ Chiêu đi tới, ấp úng nói: “Đại tỷ mất trí nhớ cũng không phải chuyện nàng ấy muốn, chúng ta hẳn nên an ủi…”
“Câm miệng!” Phương Tử Mạch trực tiếp không kiên nhẫn quát Kỳ Chiêu một câu.
Kỳ Chiêu lập tức ngậm miệng, nhược khí mười phần lui sang một bên, trông không khác gì một cô vợ nhỏ bị trách mắng. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Hồng Đậu đồng tình với hắn từ trong đáy lòng. Với cái bộ dạng sợ sệt này của hắn, cũng khó trách hắn không trấn nổi Phương Tử Mạch.
“Tỷ tỷ…” Phương Tử Mạch còn ôm một chút kỳ vọng hỏi: “Tỷ thật sự quên ta sao?”
“Ta nghĩ… Đúng vậy.” Hồng Đậu áp lực rất lớn gật gật đầu.
Phương Tử Mạch lại nói: “Vậy… Vậy sư phụ của tỷ, tỷ còn nhớ chứ?”
“Sư phụ ta?” Hồng Đậu đầu tiên hơi bất ngờ, tiếp theo lại cảm thấy đương nhiên, nếu nàng đã có võ công, vậy đương nhiên nàng phải có sư phụ. Nàng vội hỏi: “Sư phụ ta là ai?” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“Sư phụ của tỷ tỷ chính là Minh Y Ôn Quyết đỉnh đỉnh đại danh trong chốn giang hồ nha.”
Ôn Quyết…
Nhắc tới cái tên này, trong đầu Hồng Đậu liền xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn.
Lúc ở Quỷ thôn, nam nhân thần bí ngụy trang thành Thẩm Lạc Ngôn kia từng nhắc tới. Khi ở Võ Lâm Minh, nàng dường như trong lúc hôn mê lại nghe thấy cái tên này, mà mới không lâu trước đây, nàng thậm chí còn nghe được cái tên này trong mộng…
Hóa ra, Ôn Quyết này chính là sư phụ nàng sao?
Vậy giấc mộng kia của nàng, chẳng phải cho thấy…
Hồng Đậu ngạc nhiên, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Phương Tử Mạch thử hỏi: “Tỷ tỷ… tỷ cũng quên mất sư phụ tỷ, đúng không?”
“Trả lời ta một vấn đề.” Hồng Đậu bắt lấy tay Phương Tử Mạch, hỏi: “Trước kia ta và hắn… Ôn Quyết, ngoại trừ quan hệ thầy trò, có còn quan hệ khác hay không?”
“Đương nhiên không có quan hệ khác!” Phương Tử Mạch trả lời cực kỳ nhanh, quả thực tựa như đầu óc còn chưa kịp tự hỏi đã lâp tức cực lực phủ nhận.
Hai mắt Hồng Đậu nhìn chằm chằm nàng. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Phương Tử Mạch rất nhanh lộ ra biểu cảm không tình nguyện, nàng ấy áp lực như núi mà nghĩ, đừng nhìn tỷ nàng mất trí nhớ, bản lĩnh tạo áp lực cho người ta này thật ra vẫn hoàn toàn không đổi. Vì thế, nàng ấy chỉ có thể nói: “Thôi được rồi… trước kia tỷ tỷ … thích hắn.”