Editor: Xanh Lá
Sắc mặt Hồng Đậu không thay đổi, “Ta trao tình yêu cho ai, có liên quan đến ngươi à?”
“Đương nhiên có liên quan đến ta.” Ôn Diễn hết sức tự nhiên cười nói: “Biết được Đậu Nhi ngoan trao tình yêu cho nam nhân nào, vậy ta đương nhiên sẽ có thể dùng điều này để làm thêm giao dịch với ngươi.”
Hồng Đậu ha hả hai tiếng, nàng mặt không biểu cảm nói: “Ta sẽ nỗ lực tìm được bản đồ Tuyết sơn theo lời ngươi nói. Chờ ta tìm được rồi, ta sẽ liền đưa cho ngươi. Trong thời gian này, ta hy vọng ngươi sẽ không thương tổn sư phụ ta.”
“Thế nào?” Ôn Diễn cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi lại lo lắng cho hắn?”
“Người là sư phụ ta, ta không lo cho người thì nên lo cho ai chứ?”
Nàng càng lo lắng cho Ôn Quyết, thì mới càng có động lực tìm được bản đồ Tuyết sơn, nói cách khác, điều đó có lợi cho mục đích của hắn. Rõ ràng là nên cảm thấy sung sướng, nhưng hắn lại cực kỳ không vui. Loại người giống như hắn này, khi cảm thấy không vui, sẽ cười càng thêm hoàn mỹ, giọng cũng càng thêm mềm nhẹ, “Vì thế, Đậu Nhi ngoan sẽ không khóc thút thít vì vị A Miên công tử kia nữa sao?”
A Miên…
Trái tim Hồng Đậu như bị bóp chặt, mỗi khi nhắc tới A Miên, nàng liền nghĩ đến hắn đã không còn bên cạnh nàng nữa. Bất luận qua bao lâu, trước sau nàng cũng không quen được những ngày không có hắn bên cạnh, mà chờ đợi gặp gỡ A Miên trong mộng, đã trở thành động lực để nàng sống qua mỗi ngày.
Hắn thấy nàng trầm mặc, trong mắt thoáng hiện hoảng hốt. Hắn thầm tức giận, vì sao mình phải nhắc tới chuyện này? Thấy nàng đau lòng, đó không phải điều hắn mong muốn, nhưng nhìn nàng để ý đến Ôn Quyết, hắn liền không nhịn được mà bóc lại vết sẹo của nàng.
Ôn Diễn đã sớm qua tuổi mao đầu tiểu tử*, nhưng vào lúc này, dường như hắn lại bỗng biến thành một thiếu niên thích ăn giấm.
(*)Mao đầu tiểu tử: cách nói mang tính chế giễu chỉ thiếu niên bồng bột chưa chín chắn
“Ngươi quả nhiên lén lút điều tra ta.” Hồng Đậu lạnh giọng nói, lại cười một tiếng, “Không sai, người ta thích chính là A Miên, nhưng thực đáng tiếc, A Miên đã rời khỏi ta, hắn không còn nữa, ngươi không cách nào dùng hắn để uy hiếp ta được.”
“Vậy sao?” Hắn cố nhếch khóe môi, “Vậy thật đúng là đáng tiếc.”
Tay hắn đặt lên bàn chậm rãi nắm chặt thành quyền, nỗ lực khắc chế xúc động muốn tới gần nàng.
Hắn hiện tại là Ôn Diễn, không phải A Miên.
Hắn không ngừng nhắc nhở mình như vậy.
Hồng Đậu đứng dậy, “Thứ ngươi muốn, ta sẽ nghĩ cách tìm cho ngươi, trong lúc này, nếu ngươi dám động đến người Phương gia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Ôn Diễn đứng lên, hắn hơi giơ tay, chỉ chạm được vào đuôi dải lụa tung bay trong gió trên y phục nàng.
Bóng dáng nàng rất nhanh liền biến mất, điều này khiến hắn buồn bã hẫng hụt.
La Nhất Bảo không biết từ góc nào chạy ra, “Sư phụ, dường như sư nương đã tức giận rồi.”
Trước kia bởi vì quan hệ của Ôn Quyết và Ôn Diễn, La Nhất Bảo cũng muốn gọi Hồng Đậu một tiếng sư muội, chẳng qua khi ý thức được quan hệ của sư phụ mình và Hồng Đậu không bình thường, La Nhất Bảo liền nhanh chóng sửa miệng, không có chút chướng ngại tâm lý nào.
Ôn Diễn nhàn nhạt nhìn La Nhất Bảo.
La Nhất Bảo liền lập tức sợ hãi, hắn xoay người, rất nhanh liền biến mất tăm.
Lúc này, Phương Tử Mạch cũng bưng trà tới, thấy trong đình chỉ có một mình Ôn Diễn, nàng “Ủa” một tiếng, “Tỷ tỷ đâu rồi?”
“Trở về nghỉ ngơi.” Ôn Diễn lại bình tĩnh như ban đầu, hắn cười một tiếng, ngồi trở lại chỗ cũ, trong đôi mắt có ý cười, có ôn hòa, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt, lại như đang suy tư điều gì đó.