Hồng Đậu bước nhanh tới bên cạnh Phương Tử Mạch, chỉ thấy Phương Tử Mạch mặt không biểu cảm, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước. Trong lòng nàng càng cảm thấy khác thường, vội vàng kéo tay Phương Tử Mạch, hỏi: “Tử Mạch, muội làm sao vậy?”
Giọng Hồng Đậu truyền đến, ánh mắt Phương Tử Mạch dần có tiêu cự, giống như đang ngủ mơ bị bừng tỉnh, khi đáy mắt nàng ấy chiếu ra khuôn mặt Hồng Đậu, sau khi hơi kinh hãi, nàng ấy liền vội cầm lấy tay Hồng Đậu, nói: “Tỷ tỷ, sư phụ ta hắn bắt sư bá, hắn muốn có được bản đồ Tuyết ...”
“Những việc này ta đã biết.” Hồng Đậu khẽ vỗ vai Phương Tử Mạch, giúp nàng ấy bình ổn cảm xúc, lại thấy nàng ấy đã đổi sang bộ y phục khác, trên cánh tay cũng không còn vết máu, hẳn là đã băng bó xong. Nàng liền hỏi: “Kỳ Chiêu đâu? Hắn không ở bên cạnh muội à?”
“Kỳ Chiêu?” Phương Tử Mạch nghi hoặc chớp chớp mắt, “Kỳ Chiêu là ai?”
“Tử Mạch... đừng nói giỡn, muộ và Kỳ Chiêu là phu thê, sao lại không biết hắn là ai chứ?”
“Tỷ tỷ mới đừng nói giỡn nha!” Phương Tử Mạch kinh sợ nói: “Một năm nay muội đều bị sư phụ nhốt trong nhà lao, lấy đâu ra thời gian đi thành thân chứ? Còn... Còn nói cái gì mà phu thê, hiện tại muội vẫn còn là khuê nữ... ở đâu ra phu thê đây?”
Nói xong lời cuối cùng, gương mặt Phương Tử Mạch hơi phiếm hồng, một cô nương chưa xuất giá nhắc tới việc gả chồng này, quả thật sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Hồng Đậu chỉ trong nháy mắt liền hiểu được, nếu Tử Mạch vẫn chưa gả chồng, Kỳ Chiêu người này cũng không tồn tại, nói cách khác, Kỳ Chiêu xuất hiện ở trước mắt nàng căn bản chính là người khác giả trang!
Có thể làm loại chuyện đóng giả người khác nhàm chán này, nhất định cũng chỉ có Ôn Diễn!
Hồng Đậu nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải ký ức của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, chưa nhớ ra kỳ thật nàng căn bản chưa từng tham gia cái gọi là hôn lễ của Tử Mạch và Kỳ Chiêu, thì nàng đã sớm biết Kỳ Chiêu là giả rồi!
Nhưng cũng có chỗ không thích hợp, Kỳ Chiêu cùng Ôn Diễn có thể đồng thời xuất hiện... đây lại là chuyện thế nào?
Phương Tử Mạch lại nói: “Tuy trong một năm ta bị nhốt lại này, sư huynh đều rất chăm sóc ta, chỉ là mất đi tự do, không thấy ánh mặt trời, lại thêm mỗi ngày đều phải thấy sư bá chịu tra tấn... Tỷ tỷ, ngày tháng như vậy quả thực không phải để người sống mà!”
Sư huynh của Tử Mạch ...
Đúng rồi, Hồng Đậu vậy mà lại quên mất La Nhất Bảo. La Nhất Bảo là đồ đệ của Ôn Diễn, cũng có thể miễn cưỡng coi như sư huynh Hồng Đậu, hẳn bên trong chuỗi kế hoạch này của Ôn Diễn cũng sẽ có La Nhất Bảo tham gia, vậy Ôn Diễn cùng Kỳ Chiêu có thể đồng thời xuất hiện cũng liền không kỳ quái.
Mà bất luận là giả trang Thẩm Lạc Ngôn, hay hư cấu ra thân phận Kỳ Chiêu này, Ôn Diễn sở dĩ làm như vậy, đơn giản đều là để tiếp cận nàng.
Bởi trong lòng Ôn Diễn biết, Bản đồ Tuyết sơn ở ngay trên tay nàng.
Ôn Diễn không hổ là một diễn viên trời sinh, Hồng Đậu tin tưởng, bất luận là người nào, chỉ cần hắn muốn, hắn liền có thể sắm vai đến mức giống y như đúc với nguyên chủ, cho dù là một thân phận giả thuyết, hắn cũng có thể diễn hoàn toàn khác hẳn với con người chân thật của mình.
Nàng bỗng nhiên nghĩ, cho dù hiện tại người khác có nói cho nàng, kỳ thật trong số người mà nàng quen biết có một người cũng là do Ôn Diễn giả trang, nàng cũng sẽ không kinh ngạc chút nào.
“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Sư bá còn đang bị sư phụ...” Nói đến đây, Phương Tử Mạch dừng lại, bởi khóe mắt nàng ấy đã quét tới người ngồi trong đình nghỉ chân. Nàng ấy ngoài ý muốn, “Tỷ tỷ, tỷ đã cứu sư bá ra! Thật sự quá tốt!”
Nhưng Hồng Đậu lại không hề cảm thấy may mắn.