Một ngày tiếp theo, Tử Mạch giữ lấy Hồng Đậu nói rất nhiều chuyện xảy ra với nàng ấy trong một năm này, hóa ra không lâu sau khi Hồng Đậu gả đến Thẩm Gia Trang, Phương gia liền bị Ôn Diễn khống chế, không chỉ có Phương Tử Mạch, ngay cả Phương lão gia, kỳ thật cũng ở trong tay Ôn Diễn.
Hồng Đậu nghe xong liền quýnh lên, nàng chỉ cho rằng cha nàng thật sự ra bên ngoài du lịch, lại không nghĩ tới sẽ còn có chuyện như vậy, mà Phương Tử Mạch tuy rằng nhớ rõ chuyện xảy ra trong một năm này, nhưng về Kỳ Chiêu, về chuyện xảy ra mấy ngày gần đây trong Phương phủ, nàng ấy đều đã quên mất.
Đối với Phương Tử Mạch mà nói, ký ức của nàng ấy chỉ tới lúc nàng ấy chạy trốn tới Đường Môn, ngoài ý muốn gặp được Hồng Đậu ở rừng trúc, lại bị La Nhất Bảo mang đi, liền đột nhiên ngừng lại, lần nữa nàng ấy mở mắt ra thì đã đứng ở hậu hoa viên Phương phủ, gặp được Hồng Đậu.
Hồng Đậu có thể tin tưởng, Ôn Diễn có trăm ngàn loại phương pháp có thể bóp méo ký ức của người ta. Đêm nay, nàng dỗ Tử Mạch ngủ xong, chỉ dọn dẹp một chút đồ đạc của mình, liền lén lút ra cửa. Mới vừa đi đến cửa Phương phủ, nơi này đã có một bóng người sớm chờ từ lâu.
“Sư phụ...” Hồng Đậu dừng chân lại, hơi trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Thân thể người không tốt, sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Bởi vì ta biết được, con sẽ muốn rời khỏi nơi này.” Thân mình Ôn Quyết gầy yếu, dưới ánh trăng thanh lãnh trở nên càng thêm mảnh khảnh, tựa như chỉ cần một trận gió to nổi lên, hắn liền tan đi theo gió.
Hồng Đậu chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nói: “Cha con còn đang nằm trong tay hắn, dù sao con cũng phải đi tìm hắn.”
Gian nhà lớn cách vách Phương phủ kia đã người đi nhà trống, Ôn Diễn biến mất giống như chưa từng xuất hiện, Hồng Đậu lại không cách nào tiếp nhận việc hắn đột nhiên biến mất, nàng muốn cứu cha nàng.
Ôn Quyết rũ mắt nhìn nàng, “Một năm không gặp, con cũng đã trưởng thành không ít.”
“Giống như sư phụ thường xuyên nói với con, người ta sẽ luôn phải lớn lên, chờ đến khi trưởng thành... liền biết điều mình thực sự muốn, rốt cuộc là gì.” Hồng Đậu ngẩng đầu. Chuyện tới bây giờ, nàng đã có thể chính diện nhìn thẳng hắn.
Ôn Quyết mỉm cười, trên gương mặt tái nhợt có một loại mỹ cảm ngoài ý muốn, “Mỗi một trưởng bối, lại đều hy vọng đứa trẻ nhà mình có thể lớn lên chậm một chút.”
“Con biết, sư phụ rất tốt với con, chỉ là kiểu tốt của sư phụ đối với con, trước nay đều không phải loại con muốn...” Hồng Đậu khẽ thở dài một cái, “Con cũng biết, trước kia tình cảm của con... khiến sư phụ cảm thấy buồn rầu, hiện tại...”
“Hiện tại Hồng Đậu, đã nhận rõ tình cảm của mình, đúng không?”
Hồng Đậu chậm rãi gật đầu, nàng nói: “Sư phụ đã từng nói, đối tượng người thích chính là sao trời xa xôi không thể với tới, mà hiện giờ con mới hiểu được, so với sao trời không cách nào có được, đã từng có thể làm bạn cùng cơn gió, cuối cùng lại mất đi cơn gió này, mới càng khiến cho người ta thống khổ.”
“Cơn gió mà Hồng Đậu mất đi kia, là ai?”
Hồng Đậu ngước mắt, “Ngôi sao trời mà sư phụ không cách nào có được kia, lại là ai?”
“Đáp án của ta, đối với Hồng Đậu hiện tại đã không quan trọng nữa.” Hắn nhợt nhạt mỉm cười, trong mắt lóe tinh quang, ôn nhu đến mức khiến người ta mê muội.
Hồng Đậu cũng cười, “Vậy đáp án này của con, đối với sư phụ mà nói, cũng hoàn toàn không quan trọng.”
Giữa Hồng Đậu và Ôn Quyết chưa bao giờ có bắt đầu, cho nên cũng sẽ không có kết thúc. Bọn họ từ đầu đến cuối, cũng đều chỉ có quan hệ thầy trò mà thôi, trước đây là vậy, hiện giờ là vậy, sau này cũng là như vậy.
Ôn Quyết không rõ lời ngày ấy Ôn Diễn nói với hắn chỉ là để chọc tức hắn hay là sự thật, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện nhắc tới, nhưng nghe ý trong lời Hồng Đậu nói, “cơn gió” mà nàng muốn bắt lấy kia đã rời đi, có lẽ hoài nghi trong lòng hắn cũng có thể giảm xuống một chút.