Mã Phong cùng người trong Cổ Lâu đều hành lễ, “Thiếu bảo chủ.”
Hóa ra người nam nhân này chính là Thiếu bảo chủ của Đại Mạc Cổ Lâu, Mạc Chiêu. Mọi người đều dồn tầm mắt về phía hắn.
Chỉ thấy y phục người này mặc có kiểu dáng và cấu tạo hoàn toàn khác với y phục bình thường ở Trung Nguyên, vải dệt màu trắng quý báu, phụ kiện lại có rất nhiều, hoa tai, dây thắt lưng bằng vàng, trên đai lưng này khắc các họa tiết dường như của Tây Vực, hoa lệ đẹp đẽ, khi giơ tay nhấc chân tựa như chỉ hơi lơ đãng liền có thể mơ hồ nghe được từng trận tiếng lục lạc nơi biển cát dưới ánh trăng vang lên bên tai, như thật như ảo.
Đại Mạc ban ngày nóng nực, người nơi này phần lớn đều mặc trang phục màu trắng, liền ví dụ như người của Đại Mạc Cổ Lâu chẳng hạn, cũng đều mặc đồ trắng. Hồng Đậu không chỉ một lần cảm thán, công tử bạch y nhẹ nhàng trong các cốt truyện khác, ở thế giới này thật đúng là hoàn toàn không đáng giá tiền.
Mã Phong cúi đầu nói: “Thiếu bảo chủ, chúng thuộc hạ muốn bắt hàng hóa về, nhưng chính vị cô nương này lại không cho chúng ta mang người đi.”
Tầm mắt lạnh lùng của Mạc Chiêu dừng trên người Hồng Đậu, hắn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Ta... Ta là Phương Hồng Đậu.” Hồng Đậu chậm rãi kéo khăn che mặt của mình xuống, một khuôn mặt nhỏ diễm như đào lý liền lộ ra, nàng có chút xấu hổ nói: “Cái kia... Ta cũng không phải cố ý muốn chống đối bọn họ chấp hành nhiệm vụ.”
Mạc Chiêu lại nhìn A Miên đang bất động thanh sắc, hỏi lại Hồng Đậu: “Ngươi muốn mua người này?”
“Đúng... có thể thỉnh ngươi châm chước một chút hay không?”
“Cổ Lâu có quy củ của Cổ Lâu.”
Hồng Đậu ngậm miệng, nàng vốn là bên đuối lý, đối mặt với Mạc Chiêu khí thế mạnh mẽ như vậy, nàng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Đan Tiểu Phiến kéo kéo góc áo Diệp Thu Bạch. Diệp Thu Bạch dĩ nhiên cũng biết, nam nhân có cùng khuôn mặt với A Miên này, Hồng Đậu khẳng định sẽ không bỏ mặc, so với chờ Hồng Đậu thật sự xảy ra phiền toái với Cổ Lâu, đến lúc đó hắn còn phải khuyên can hòa giải, chi bằng hiện tại liền đứng ra hoà giải luôn.
Diệp Thu Bạch tiến lên một bước, lịch sự nói: “Thiếu bảo chủ, tại hạ Diệp Thu Bạch.”
“Hóa ra là Diệp Minh chủ.” Mạc Chiêu không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, phản ứng trước sau vẫn bình đạm như ban đầu, “Diệp Minh chủ đi vào Đại Mạc, ta chưa kịp tiếp đón từ xa.”
“Thiếu bảo chủ khách khí.” Diệp Thu Bạch cười cười, nói: “Phương cô nương là bằng hữu của ta...”
“Cho nên Diệp Minh chủ muốn mượn thân phận để đổi lấy sự nhượng bộ của Cổ Lâu sao?”
Đây thật sự là một câu hỏi hay.
Diệp Thu Bạch lại không chút hoang mang ứng đối, “Tại hạ cũng không phải có ý đó. Bằng hữu của ta đã muốn vị công tử này, chúng ta đương nhiên cũng sẽ tuân theo quy củ của Cổ Lâu, chỉ là không biết, Cổ Lâu sẽ đấu giá vị công tử này vào ngày nào?”
Mạc Chiêu nhìn về phía Mã Phong.
Mã Phong cúi đầu nói: “Kế hoạch sớm định ra là ba ngày sau.”
“Vậy ba ngày sau.” Ngữ điệu của Mạc Chiêu giống như giếng cổ bình đạm không gợn sóng, tầm mắt hắn khẽ dời, lần thứ hai dừng trên người Hồng Đậu, “Vị Phương cô nương này, có còn muốn cản trở chúng ta?”
Hồng Đậu cười gượng hai tiếng, thấp giọng đáp lời: “Không dám.”
Hướng đi tiếp theo của vị A Miên công tử này, dường như liền cứ thế được định ra.
Hồng Đậu ngước mắt, nói với hắn: “Ngươi yên tâm, đến lúc đó bất luận xài bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ... giúp ngươi khôi phục tự do.”
“Vì sao phải giúp ta khôi phục tự do?” Hắn bình tĩnh nói: “Cô và ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau.”
Hồng Đậu cong môi cười, “Vì sao ta lại giúp ngươi... Chờ sau khi ngươi khôi phục tự do, nếu ngươi còn có hứng thú, đến lúc đó liền hỏi lại ta đi.”