A Miên nghe vậy, cũng không nói thêm, hỏi thêm gì nữa, hắn chỉ nhìn Hồng Đậu một cái, liền đi theo phía sau Mã Phong, dần dần rời đi.
Mạc Chiêu lạnh lùng nói ra: “Muốn mua hắn, ngươi phải bỏ giá cao.”
“Vì sao lại như vậy?” Hồng Đậu khó hiểu.
Mạc Chiêu nói: “Hắn có rất nhiều kẻ thù, mà những ngày qua, người trong võ lâm đều tụ tập ở Cổ Lâu. Trong những người này, lại có bao nhiêu là kẻ thù của hắn đây?”
Khóe mắt Hồng Đậu giật giật, đây là vấn đề nàng chưa nghĩ tới.
“Không cần hoảng!” Đan Tiểu Phiến từ sau lưng Diệp Thu Bạch bước ra, nàng ấy tỏ vẻ đương nhiên nói: “Phương Hồng Đậu ngươi võ công lợi hại như vậy, đến lúc đó nếu đọ tiền không thắng được, ngươi có thể trực tiếp lựa chọn dùng vũ lực chinh phục bọn họ mà!”
“Vũ lực...” Hồng Đậu xoa cằm, ý kiến hay thật, “Thiếu bảo chủ, các ngươi chỉ lo bán đồ, chứ không quan tâm dịch vụ hậu mãi đúng không?”
Tuy bốn chữ “dịch vụ hậu mãi” nghe có vẻ mới lạ, nhưng cũng không gây trở ngại cho Mạc Chiêu hiểu ý trên mặt chữ. Hắn nói: “Cổ Lâu chỉ một tay giao tiền, một tay giao hàng, sau khi thanh toán xong cũng sẽ không xen vào việc của người khác.”
Nói cách khác, nếu ai bỏ tiền ra mua thứ gì, mà lúc vừa ra khỏi cửa thứ này đã bị đoạt, thì bọn họ cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Hồng Đậu cười, làm chuyện ‘xấu xa’, nàng liền có hứng thú đặc biệt mạnh.
Mạc Chiêu lại nhìn về phía Diệp Thu Bạch, “Diệp Minh chủ, Thẩm Trang chủ không lâu trước đây đã tới Cổ Lâu, ta còn phải tuần tra nữa, liền không tiếp chuyện thêm cùng các ngươi được.”
“Thiếu bảo chủ không cần quan tâm đến chúng ta, ngươi cứ đi xử lí chuyện của ngươi đi.”
Mạc Chiêu hơi gật đầu, nói một tiếng “Cáo từ”, liền rời đi.
Đám người kia đi rồi, Hồng Đậu nghi hoặc chớp chớp mắt, “Mạc Phi Ưng cùng Mạc Chiêu... Bọn họ có quan hệ gì đây?”
“Cái này có gì khó đoán!” Đan Tiểu Phiến lớn tiếng nói: “Mạc Phi Ưng và Mạc Chiêu chẳng phải là quan hệ huynh đệ sao?”
“Quan hệ Huynh đệ ... Nhưng chẳng phải Mạc Phi Ưng còn bị người Đại Mạc đuổi giết sao?”
“Đó là bởi Mạc Phi Ưng giết người.” Đối với chuyện giang hồ, Đan Tiểu Phiến vĩnh viễn là người hiểu rõ nhất, nàng ấy nói: “Vào mấy năm trước, Đại Mạc Cổ Lâu đã xảy ra một trận ôn dịch, người của Cổ Lâu đều tích cực cứu chữa, đặc biệt là Bảo chủ phu nhân, bỏ công sức ra nhiều nhất. Chỉ là khi Mạc Phi Ưng luyện công tẩu hỏa nhập ma, lại thất thủ giết Bảo chủ phu nhân, cũng chính là giết chính mẫu thân hắn. Gánh tội danh này trên lưng, hắn chẳng phải liền bị người Đại Mạc cùng nhau đuổi giết à?”
Hồng Đậu ngoài ý muốn, “Mạc Phi Ưng vậy mà lại giết nương hắn?”
“Đúng vậy.” Đan Tiểu Phiến nói: “Chẳng qua những việc này ngoại trừ người Đại Mạc thì những người khác cũng không biết nguyên nhân Mạc Phi Ưng bị đuổi giết là gì, đúng là chỉ có Thiên Kim Các chúng ta mới có thể thu thập được nhiều tin tức như vậy. Cũng chính là khi Mạc Phi Ưng bị đuổi giết, hắn đã từng được Phượng gia ở Trung Nguyên trợ giúp, cho nên không lâu trước đây, hắn mới có thể chạy đến Trung Nguyên giúp Phượng Khuynh Liên báo thù.”
Chuyện xưa của Mạc Phi Ưng trước sau không liên quan gì tới nàng cả, Hồng Đậu nghe một chút cũng liền thôi. Nàng lại hỏi: “Thế khăn che mặt của ta thì sao, vừa rồi các ngươi làm thế nào nhận ra ta vậy?”
“Rất đơn giản nha.” Đan Tiểu Phiến kiêu ngạo nói: “Bởi chỉ có Phương Hồng Đậu ngươi mới có thể dưới một thân áo choàng trắng lại mặc một bộ y phục đỏ bắt mắt như vậy. Thẩm mỹ kỳ quặc như thế, ngoại trừ ngươi, ta chưa thấy có người thứ hai.”
Diệp Thu Bạch lâu chưa cất lời bật cười một tiếng.
Hồng Đậu yên lặng quay đầu đi, nhỏ giọng thì thầm: “Nha đầu thúi...”