Kết quả cuối cùng, Hồng Đậu vẫn đồng hành cùng Diệp Thu Bạch và Đan Tiểu Phiến.
Trên đường, Hồng Đậu tò mò hỏi Đan Tiểu Phiến một câu: “Sao ngươi lại đi cùng Diệp Minh chủ? Vị Trương gia gia kia của ngươi đâu?”
“Trương gia gia về Thiên Kim Các xử lý sự vụ.”
“Ồ... Cho nên hiện tại ngươi là do Diệp Minh chủ bảo vệ.”
“Phi!” Đan Tiểu Phiến kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ hừ nói: “Bổn tiểu thư thông minh như vậy, còn lâu mới cần người bảo vệ đâu!”
Hồng Đậu yên lặng thu hồi tầm mắt, không tiếp những lời này của Đan Tiểu Phiến. Nàng lại nhìn Diệp Thu Bạch đang giúp Đan Tiểu Phiến dắt lạc đà, thầm nghĩ Đan Tiểu Phiến còn nhỏ, nàng ấy còn không rõ, đường đường một Võ Lâm Minh chủ lại dắt lạc đà cho nàng ấy, điều này có ý nghĩa gì.
Ước chừng đi trong hoang mạc hơn nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc cũng tới tòa Đại Mạc Cổ Lâu trong truyền thuyết. Liếc mắt nhìn lại, trên đường phố này, người Trung Nguyên thế mà còn nhiều hơn cả người Đại Mạc.
Thân phận của Diệp Thu Bạch không tầm thường, vừa tiến vào địa giới của Cổ Lâu đã được người Bảo chủ phái tới nhiệt tình tiếp đãi, không chỉ vậy mà còn sắp xếp sẵn phòng khách thượng đẳng. Nhờ hào quang của Diệp Thu Bạch, Hồng Đậu cũng được phân tới một gian phòng ở không tệ.
Vào phòng, Hồng Đậu liền không nhịn được lên giường nằm ngủ, mấy ngày nay nàng thật sự mệt muốn chết, cho dù nàng vẫn không rõ, vì sao nàng lại dễ mệt mỏi như vậy.
Hồng Đậu nghỉ ngơi ba ngày, vào ngày thứ ba, nàng đến phòng đấu giá. Mua A Miên mất một ngàn lượng vàng, ngoài dự đoán chính là, Hồng Đậu không tiêu tốn một phân tiền nào cả, bởi vì chính người của Thẩm Gia Trang đã mua được A Miên, hơn nữa, còn là Thẩm Lạc Ngôn dẫn theo A Miên tới gặp Hồng Đậu.
Ánh chiều tà dường như sắp tắt, nhiệt độ bắt đầu giảm đi, chỉ có thể nghe được tiếng gió.
Hồng Đậu nhìn A Miên, lại nhìn Thẩm Lạc Ngôn, không nói một câu liền xoay người muốn đi.
Thẩm Lạc Ngôn gọi một tiếng: “Hồng Đậu.”
Hồng Đậu dừng bước.
“Ta... Ta rất xin lỗi.” Trong mắt Thẩm Lạc Ngôn không còn ánh sáng. Từ lúc chuyện xảy ra đã hơn một tháng, nhưng cho tới bây giờ hắn mới có dũng khí nói một tiếng xin lỗi với nàng.
Qua một lúc lâu, Hồng Đậu mới xoay người lại, nàng nhẹ nhàng cười cười, nói: “Ngươi vì sao phải xin lỗi ta? Hung thủ thực sự không phải ngươi, ta rất rõ ràng.”
“Mặc kệ nói thế nào...”
“Mặc kệ nói thế nào, chuyện cũng đã xảy ra.” Hồng Đậu lại nhìn người có cùng tên A Miên kia, bình tĩnh nói: “Cho dù ngươi cứu một nam nhân có bộ dạng giống hắn, cũng không trở về quá khứ được.”
Thẩm Lạc Ngôn nắm chặt kiếm trong tay, trầm mặc.
Hồng Đậu lại nói: “Được rồi, nếu người ngươi đã cứu, vậy không có chuyện gì của ta nữa cả. Tạm biệt.”
Hồng Đậu xua xua tay, lúc này là đi thật.
Chờ đến khi đi xa, bước chân nàng mới chậm lại. Nói thực ra... hiện tại nàng có một loại cảm xúc không rõ.
Đi đến nửa đường, nàng ngừng lại, cũng không quay đầu mà nói: “Nếu ngươi đã tự do, còn không rời khỏi Cổ Lâu, đi theo ta làm gì?”
“Cô đã nói...” A Miên chậm rãi từ trong một góc bước ra, “Chờ ta khôi phục tự do, nếu còn thấy tò mò vì sao cô muốn cứu ta, cô sẽ nói cho ta đáp án.”
“Đáp án rất đơn giản...”
“Bởi vì ta và người cô thích có vẻ ngoài giống nhau.”
Hồng Đậu khẽ gật đầu, “Không sai.”
“Ta không có huynh đệ.” A Miên chậm rãi nói: “Ta cũng không tin, trên thế giới này sẽ có hai người vô duyên vô cớ giống nhau như đúc, huống chi, ngay cả tên cũng...”
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông truyền đến.