Hồng Đậu ngước mắt, “Là đã đến giờ tiến vào Cổ Lâu...”
Nàng không để ý đến A Miên nữa, mà chạy về phía Cổ Lâu. Chờ tới khi nàng chạy đến một chỗ thê lương đổ nát, nơi này đã có đầy người vây quanh.
Dưới cát vàng nơi này có một cái cầu thang, nối thẳng đến Cổ Lâu.
Bảo chủ Đại Mạc Cổ Lâu mắc bệnh hiểm nghèo, đã không sống được bao lâu nữa, ông ta chỉ mong có người có thể tiến vào Cổ Lâu mang Thần Nông Thảo ra cho ông ta, có thể giúp ông ta sống lâu thêm mấy năm nữa, nhưng người tiến vào Cổ Lâu đã kiếm bảo vật đã có vài nhóm, đáng tiếc chính là, đến nay cũng không có ai sống sót đi ra.
“Vào Cổ Lâu, sinh tử do trời.” Mạc Chiêu đứng ở lối vào nói xong, liền dịch sang bên cạnh một bước.
Một đám người không hề do dự, cùng nhau dũng mãnh ào vào.
Trên giang hồ vốn chính là cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, đối với người giang hồ mà nói, có thể tìm được tuyệt thế bí tịch giúp mình nổi danh mới là chuyện quan trọng nhất.
Hồng Đậu có một dự cảm mãnh liệt, Ôn Diễn nhất định ở trong đó, nàng đi cuối cùng trong đám người, cẩn thận quan sát thần thái từng đối tượng.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ bắt được tay nàng, nàng cúi đầu nhìn, liền thấy là Đan Tiểu Phiến.
Đan Tiểu Phiến dường như đang trốn tránh người nào, nàng ấy vội lôi kéo Hồng Đậu đi vào địa đạo tối tăm, vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vẫn may có ngươi chống đỡ, nếu không ta đã bị bắt được rồi.”
“Ta đoán, Diệp Minh chủ cũng không định để ngươi tiến vào.” Hồng Đậu híp mắt.
Đan Tiểu Phiến chột dạ, “Hắn đúng là không chịu để ta tiến vào... Nhưng đây là một cơ hội tốt để gia tăng kiến thức, làm sao ta có thể bỏ qua đây?”
“Ta đưa ngươi ra ngoài.” Cổ Lâu nguy hiểm vạn phần, Hồng Đậu không muốn tiểu nha đầu Đan Tiểu Phiến này xảy ra chuyện gì. Nàng đang muốn bắt lấy tay Đan Tiểu Phiến đi ra ngoài, nhưng lại gặp được mấy người quen phía sau.
“Sư tẩu...” Mông Nhi bất ngờ kêu một tiếng.
Hồng Đậu cũng bất ngờ tương tự, nàng nhìn Mông Nhi, lại nhìn Tuyết Phân Phân đi theo bên cạnh Mông Nhi, hỏi: “Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
“Là Tuyết Phân Phân nói, Du Tử Tức sẽ đến nơi này, ta... Ta liền tới.” Mông Nhi chưa nói hết, người khác đã có thể nhìn ra tính toán của hắn. Hắn cũng muốn báo thù cho A Miên.
Tuyết Phân Phân cảm thấy tầm mắt Hồng Đậu dừng trên người mình, nàng ta lại nép vào sau lưng Mông Nhi, nói: “Ngươi báo thù cũng đừng tìm ta... Ta cũng bị Giáo chủ lừa, Giáo chủ gạt ta nói hắn sẽ không giết người... Ta... Ta hiện tại không phải cũng đang giúp Mông Nhi tìm Giáo chủ sao?”
“Sư tẩu.” Mông Nhi cũng che phía trước Tuyết Phân Phân nói: “Ngươi cũng biết, Tuyết Phân Phân đầu óc rất ngốc, nàng ấy cũng không phải đầu sỏ gây tội, hung thủ thực sự giết người, là Du Tử Tức.”
“Đầu óc ta ngốc chỗ nào...” Tuyết Phân Phân bất mãn muốn nhéo Mông Nhi, lại bị Mông Nhi cầm cái tay kia, sắc mặt nàng ta bỗng dưng bắt đầu nóng bừng.
Hồng Đậu thu hồi ánh mắt, “Ta cũng không định làm gì nàng ta.”
Mông Nhi thở phào nhẹ nhõm.
“Ta đưa Đan Tiểu Phiến lên trước đã.”
Đan Tiểu Phiến đang định phản kháng Hồng Đậu, bất chợt, thông đạo bắt đầu chấn động kịch liệt, lưỡi gai sắc bén liên tiếp nhô lên từ dưới đất, phía trước truyền đến không ít tiếng người kêu rên.
Hồng Đậu vội bắt lấy tay Đan Tiểu Phiến né qua lưỡi gai, nhưng tiếp theo đó, lại là mặt đất xuất hiện khe nứt, trong chốc lát liền không còn nơi đặt chân. Không lâu sau, bước chân mất thăng bằng, bàn tay bắt lấy Đan Tiểu Phiến của Hồng Đậu bị buông lỏng, Đan Tiểu Phiến kêu một tiếng, cả người đã ngã xuống khe.
“Tiểu Phiến!”
Hồng Đậu chỉ thấy trước mắt hiện lên hai thân ảnh trắng đen, hai người này lại cùng nhau nhảy xuống.