Mã Phong không biết nội tình đứng một bên chỉ khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt, Phượng Khuynh Liên lại cả kinh bưng kín miệng mình. Nàng ta biết A Miên, cũng từng gặp A Miên, lúc đó ở Miêu Cương, chỉ thấy Hồng Đậu và A Miên gắn bó keo sơn, dáng vẻ khiến người ta ao ước, đâu thể ngờ được, A Miên chẳng qua chỉ là một thân phận do Ôn Diễn giả trang, dùng để diễn kịch đây?
“Hồng Đậu nói tất cả mọi thứ đều là giả...” Ý cười trong mắt Ôn Diễn dần dần biến mất, hơi thở ôn văn nho nhã cũng trở nên âm u, môi mỏng cũng mang ý cười nhạt lạnh lẽo, “Cho nên, Hồng Đậu cũng muốn nói, tình cảm của ta đối với nàng đều là giả sao?”
“Ồ?” Hồng Đậu nghe xong, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, “Đã tới tình trạng này, thứ ngươi muốn, ngươi cũng đã lấy được. Ngươi còn muốn gạt ta, là lại muốn có được thứ gì sao?”
Đôi mắt đẹp của Ôn Diễn khóa chặt vào nàng, hắn chậm rãi nói: “Ta không lừa nàng. Ta đã sớm quyết định, nàng chính là người làm bạn cả đời với ta, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, ta liền trở lại bên cạnh nàng.”
“Ngươi không cảm thấy hiện tại ngươi nói những lời này rất buồn cười sao?” Hồng Đậu vẫn không chút động lòng, “Những lời trước kia ngươi nói với ta, đâu là thật lòng, đâu là giả ý, chỉ sợ chính ngươi cũng đều không thể xác định. Hoặc có thể nói... loại người thích dùng thân phận khác, khuôn mặt khác để ngụy trang chính mình như ngươi, dối trá đã thành chuyện thường ngày, vậy thì sao ngươi có thể... nói thật với đối tượng ngươi lợi dụng đây?”
Đúng như lời Hồng Đậu, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, giống như nàng đã từng cảm thán vậy, Ôn Diễn là một diễn viên trời sinh, nếu bên cạnh nàng lại có người nào mà thân phận thật sự vốn do Ôn Diễn giả trang, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Cho dù trong nội tâm nàng cũng không ngừng cầu khẩn, mong trực giác của nàng đừng biến thành sự thật.
Ôn Diễn nhợt nhạt cười, “Hồng Đậu, ta nói muốn thành thân với nàng, muốn cùng nàng hoan hảo trăm năm đều là sự thật. Ta biết, nàng thích A Miên, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ lại là A Miên của nàng, như vậy không tốt sao?”
“Vậy ngươi lại cảm thấy, người ta muốn ở bên lâu dài, rốt cuộc là ngươi, hay là nhân vật ngươi vẫn luôn ngụy trang kia... Một A Miên vốn không tồn tại?” Hồng Đậu nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, chỉ hoàn toàn bình tĩnh, không chút gợn sóng, giống như đang nhìn một người lạ.
A Miên nàng thích kia đã chết, là bị chính hắn tự tay giết chết.
Ánh mắt Ôn Diễn khẽ động, hắn bước một bước về phía nàng, đã có chút mất đi vẻ thản nhiên, “A Miên nàng thích là ta, Ôn Diễn cũng là ta, hai người này có gì khác nhau chứ?”
“Ôn Diễn, có phải ngươi đã quá mức trầm mê trong trò chơi sắm vai nhân vật rồi?” Hồng Đậu chậm rãi cong môi cười, chỉ có châm chọc, “Chẳng lẽ ngươi đã quên, A Miên chỉ là một thân phận ngươi dùng để diễn kịch mà thôi. Thế nào, ngươi hãm sâu vào thân phận A Miên này, liền quên mất chính ngươi là một người tuyệt tình tuyệt nghĩa rồi sao?”
Thần sắc Ôn Diễn hơi khựng lại.
Trường hợp hiện giờ là điều hắn chưa từng nghĩ tới.
Hồng Đậu bình tĩnh như vậy, hắn lại sợ hãi như thế, vị trí của hai người bọn họ, dường như đã tráo đổi với nhau.
Rõ ràng không lâu trước đây, hắn còn tự xưng là người đánh bàn cờ thiên hạ, người trong thiên hạ chính là quân cờ. Đánh cờ cần nhất chính là bình tĩnh cùng kiên nhẫn, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy bất an. Từ sau khi hắn bị phụ thân ném xuống nước khi còn bé, đây vẫn là lần đầu tiên hắn xuất hiện loại cảm xúc này.