“Nói đi, Ôn Diễn, ngươi bắt cóc phụ thân ta, rốt cuộc còn muốn ta hoàn thành yêu cầu gì?” Hồng Đậu buông một tiếng thở dài, cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Hắn lại bất chợt cảm thấy, dường như sự cố chấp của nàng đối với “A Miên”, sự quyến luyến nàng từng dành cho A Miên, nỗi đau khôn xiết của nàng vì cái chết của A Miên... những tình cảm đó toàn bộ đều tiêu tán trong một tiếng thở dài này.
Tác dụng của Tử Mẫu cổ vẫn còn đó, hơn nữa còn dùng phương thức mãnh liệt như vậy truyền cảm xúc của nàng vào trong lòng hắn.
Nói ra hết thảy, kết thúc hết thảy, liền có thể không liên quan tới hắn nữa sao?
Ôn Diễn chậm rãi cong môi mỉm cười, tựa như thần tiên đi ra từ bức họa, ôn nhã cười, dường như có thể bao dung tất cả tùy hứng cùng sự ngang ngược của nàng, lại đạm nhiên mà thoát tục, “Ta mời Phương lão gia làm khách, quả thực cũng có tính toán khác.”
“Tính toán của ngươi là gì?”
“Trước kia, ta nghĩ có thể thêm một lợi thế để khiến nàng giao ra đồ vật ta muốn.”
Hồng Đậu hỏi: “Thế hiện tại thì sao?”
“Hiện tại, Phương lão gia vẫn là lợi thế của ta, chẳng qua... Ông ấy là lợi thế để ta có thể giữ nàng lại.”
Hồng Đậu nhíu mày, kiên nhẫn của nàng vào giờ phút này đã biến mất hầu như không còn, “Ôn Diễn, cho dù ngươi nói như vậy, ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi thật sự có tình cảm với ta. Ngươi muốn ta ở lại bên cạnh ngươi, lại có mục đích gì? Là muốn ta giúp ngươi giết người, hay muốn ta giúp ngươi làm chuyện khác?”
Ôn Diễn chợt có cảm giác tức giận, hắn trước nay luôn đạm nhiên xử sự, rốt cuộc trong mắt hắn, mọi người chính là những kẻ ngu dốt, giống như con kiến vậy, chỉ có thể tìm cơ hội kéo dài hơi tàn trong tay kẻ mạnh mà thôi.
Mà hắn chính là kẻ mạnh duy nhất này.
Nhìn xem, cho dù hắn không cách nào trở thành cao thủ đứng đầu thì thế nào?
Võ lâm này, kẻ mạnh bên trong võ lâm này, không phải đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?
Cho nên hắn cũng không cần tức giận, chỉ mang ánh mắt thương hại nhìn đám tục nhân ngu xuẩn đó mà thôi.
Nhưng Hồng Đậu thì khác, nàng là người duy nhất hắn nhận định, cho nên hắn càng muốn chặt chẽ khống chế nàng bên cạnh mình. Hồng Đậu là một cô bé rất đơn giản, hắn có thể dễ dàng biết nàng thích kiểu nam nhân nào, nàng thích ăn thứ gì, thậm chí, ngay cả những thói quen hay sở thích rất nhỏ của nàng, hắn cũng đều có thể nhớ rõ ràng.
Nàng là một tiểu nha đầu mềm lòng, cũng là một nha đầu ngốc thật lòng yêu hắn.
Nhưng hắn lại không biết một điều, rằng chỉ cần là nữ nhân, liền không cách nào chấp nhận lừa gạt, đặc biệt là sự lừa gạt của người nàng yêu.
Hồng Đậu giống như một quân cờ xuất hiện thêm trên bàn cờ, hơn nữa quân cờ này còn không bị hắn khống chế.
“Hồng Đậu, ta nói... hứa hẹn của ta đối với nàng, đều là sự thật.”
“Vậy sao?” Nàng cười, “Nhưng mà ta không tin.”
Ôn Diễn chợt cảm thấy toàn bộ thế giới đều như an tĩnh xuống vậy, chỉ có lời nàng nói, còn không ngừng vọng lên bên tai hắn.
Phượng Khuynh Liên đứng một bên sau khi trầm mặc thật lâu cũng nhẹ nhàng thở dài.
Mã Phong nhỏ giọng hỏi: “Phượng cô nương vì sao phải thở dài?”
“Ta chỉ nhớ tới chuyện ta cũng từng trải qua trước kia thôi...” Đôi mắt Phượng Khuynh Liên hơi rũ xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Tín nhiệm là một thứ rất xa xỉ, mất đi tín nhiệm là một chuyện rất đơn giản, nhưng muốn lần nữa có được nó, lại một chuyện cực kỳ khó khăn.”
Phượng Khuynh Liên có thể hiểu tâm tình cùng ý nghĩ lúc này của Hồng Đậu, bởi vì không lâu trước đây, nàng ta cũng từng gặp chuyện tương tự như thế.
Nghĩ đến Du Tử Tức... Phượng Khuynh Liên lại âm thầm ảo não, không rõ vì sao mình lại không quên được hắn như vậy.
Nàng ta bỗng nhiên nghĩ, có lẽ nàng ta có thể thử tiếp nhận tâm ý của Mạc Chiêu.