Không lâu sau, Ôn Diễn bưng một đĩa điểm tâm đi ra. Hôm nay hắn mặc một thân bạch y, khí chất ôn nhuận. Hắn đặt điểm tâm ở trước mặt Hồng Đậu, cười nói: “Nguyên liệu nấu ăn ở Đại Mạc không đủ, hương vị làm ra không bằng hương vị làm được ở Trung Nguyên, có lẽ Hồng Đậu có thể miễn cưỡng ăn một chút.”
“Ừm.” Hồng Đậu nhàn nhạt gật đầu, duỗi tay cầm lấy một miếng điểm tâm. Nàng cắn một miếng, bỗng nhiên phát hiện mình thế mà lại không thích ăn bánh táo chua như trước. Cuối cùng nàng bỏ điểm tâm xuống, bình tĩnh hỏi: “Chuyện mỗi người đều có một phần Bản đồ Tuyết sơn, là bút tích của ngươi đúng chứ.”
“Không sai.” Hắn giơ tay, lòng bàn tay hơi cọ qua khóe môi nàng, hắn chưa bao giờ định gạt nàng chuyện này, nên liền hào phóng nói ra.
Hồng Đậu cười một tiếng, “Khó trách, ngươi có thể hào phóng đưa Bản đồ Tuyết sơn cho Du Tử Tức như vậy, hóa ra ngươi có tính toán khác.”
“Trong tay mỗi người giang hồ đều có một tấm bản đồ, tóm lại vẫn tốt hơn để Du Tử Tức một mình cầm được.” Hắn cười, “Nói như vậy, Du Tử Tức muốn lấy được bảo bối Tuyết sơn, cũng phải vượt qua không ít khó khăn.”
Đối mặt với phen tính kế này của Ôn Diễn, Hồng Đậu vậy mà lại cảm thấy không chút bất ngờ. Theo cách nghĩ của Ôn Diễn này, nếu hắn đã lấy được bản đồ từ trên tay nàng, thì sao lại không nhớ kỹ bản đồ đây? Nàng chỉ bình đạm như ban đầu mà hỏi: “Ngươi định tới Tuyết sơn sao?”
“Tuyết sơn náo nhiệt phi phàm, ta cũng phải đi tham gia náo nhiệt một chút.” Ôn Diễn lại nhẹ nhàng nói: “Hồng Đậu cũng thích xem náo nhiệt, đúng không?”
Hồng Đậu chưa trả lời vấn đề này, nàng nói: “Nhưng ngươi không định dẫn ta đi.”
“Quả thực là thế.” Ngữ điệu của hắn lại nhu hòa hơnrất nhiều, “Hồng Đậu hiện giờ thân thể yếu đuối, Tuyết sơn khí hậu giá lạnh, lại có nguy cơ tứ phía, Hồng Đậu không đi, ta sẽ an tâm hơn.”
“Vậy ngươi không sợ ta sẽ nhân cơ hội chạy đến một nơi ngươi tìm không thấy sao?”
Hắn bật cười, “Hồng Đậu hẳn đã quên, trong thân thể nàng còn có Tử Mẫu cổ của ta liên hệ, bất luận nàng đi đâu, ta đều là có thể tìm được nàng.”
Nàng đã không cười nổi nữa, một lúc lâu sau, nàng nói với giọng cường ngạnh: “Nếu ta nhất định phải đi theo ngươi đến Tuyết sơn thì sao?”
“Hồng Đậu là đang lo lắng... vị sư huynh kia của ta cũng sẽ đi tới đó sao?”
Hồng Đậu lạnh nhạt, “Hiện giờ ta đang nói chuyện đi Tuyết sơn, chứ không phải nói tới sư phụ ta.”
“Nhưng đối với ta mà nói, biết rõ ràng trong lòng Hồng Đậu, sư huynh rốt cuộc có vị trí quan trọng hay không là một chuyện rất trọng yếu.” Hắn tuy vẫn đang cười, nhưng ngữ khí của hắn cũng cường ngạnh ngoài ý muốn.
Hồng Đậu không hề do dự nói: “Ít nhất, ở trong lòng ta, sư phụ còn quan trọng hơn ngươi.”
“Hồng Đậu...” Đôi mắt cười đẹp đẽ của Ôn Diễn dần trầm xuống, “Con của chúng ta, đang trưởng thành trong bụng nàng.”
“Vì thế, thứ hiện tại ngươi có thể lợi dụng, cũng chỉ có thân phận phụ thân của con ta thôi sao?” Hồng Đậu cười nhạo một tiếng, “Ôn Diễn, đừng ngây thơ như vậy, đứa trẻ là đứa trẻ, ngươi là ngươi, cho dù trong đứa trẻ của ta có một nửa cốt nhục của ngươi, thì tính sao nào? Ta nguyện ý sinh hạ đứa nhỏ này, cũng chỉ bởi vì nó nằm trong bụng ta, ta là mẫu thân của nó. Nói cách khác, cho dù không phải ngươi, ta cùng nam nhân khác có một đứa trẻ, ta cũng sẽ nguyện ý sinh hạ nó. Về phần ngươi... ngươi cũng chỉ có một thân phận phụ thân mà thôi, huyết thống không cách nào quyết định hết thảy. Có thể được gọi là phụ thân, không chỉ riêng mỗi nam nhân có quan hệ huyết thống với đứa bé.”
Ý trong lời nàng đã rất rõ, nếu một khi nàng không cao hứng, vậy nàng trực tiếp tùy tiện gả cho một nam nhân bất kỳ, đứa trẻ trong bụng nàng theo đó cũng sẽ có cha.