Thuốc trường sinh bất lão, chỉ với cái tên này, đã có thể khiến người trong thiên hạ thi nhau nhào tới rồi.
Huống chi, đây là một viên thuốc trường sinh bất lão thực sự tồn tại.
Ôn Diễn hơi mỉm cười, nói: “Không sai, mục đích của ta, quả thực chỉ là thuốc trường sinh bất lão.”
“Quả nhiên là vậy.” Hồng Đậu dù không cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn vì mưu tính của hắn mà cảm thấy âm thầm khủng hoảng, “Ta đoán, về chuyện nơi này có bí tịch võ công, cũng là do ngươi tung tin ra ngoài, phải không?”
“Quả thực là thế.”
Hồng Đậu đã hiểu rõ, nơi này có bí tịch võ công là giả, có thuốc trường sinh mới là thật, mà bí tịch võ công gì đó, chẳng qua là để mê hoặc tầm mắt của những người tham lam kia thôi.
Hồng Đậu nhìn Ôn Diễn bước về phía trước, nhặt lên một chiếc hộp bị băng tuyết bao trùm bên cạnh nam nhân bạch y đầu bạc, Ôn Diễn dùng chưởng lực phá vỡ băng bên ngoài chiếc hộp đó, rồi cầm hộp trở về bên cạnh Hồng Đậu, lại đưa tới trước mắt Hồng Đậu.
Hồng Đậu sửng sốt một lát, nói: “Ngươi có ý gì?”
“Hồng Đậu ăn nó, liền có thể trường sinh bất lão.” Ôn Diễn mỉm cười, hắn mở hộp ra, nhưng lại không hề dành một ánh mắt tham lam nào cho viên thuốc hắn tiêu tốn rất nhiều tâm tư để tìm đó.
Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Đây không phải thứ ngươi vẫn luôn muốn có sao? Cứ như vậy tặng cho ta, tâm tư của ngươi không phải uổng phí rồi à?”
“Tâm tư của ta dành cho Hồng Đậu, còn có giá trị hơn dùng cho viên thuốc này nhiều.” Ôn Diễn mặt mày lưu luyến, ôn nhu như họa, “Hồng Đậu ăn nó, từ đây liền có thể thoát khỏi nỗi khổ sinh lão bệnh tử.”
Hồng Đậu vẫn như cũ không cảm xúc cười một tiếng, “Thuốc chỉ có một viên, ta ăn vào, từ đây đạt được trường sinh, vậy còn ngươi?”
“Hồng Đậu, sinh con là chuyện rất nguy hiểm.” Đôi mắt Ôn Diễn hơi rũ, nhìn nàng, nói từng câu từng chữ: “Ta cần bảo đảm an toàn của nàng. Chuyện khác, ta sẽ chậm rãi nghĩ cách.”
Hồng Đậu hơi nghẹn lời, lúc này thế mà ngay một câu châm chọc nàng cũng nói không ra, trước sau nàng vẫn không hiểu rõ, Ôn Diễn đối với nàng, rốt cuộc là thật lòng hay giả ý, rốt cuộc lòng dạ hắn quá sâu, cũng quá đáng sợ, mà nàng tuy có chút thông minh, nhưng ở trước mặt hắn lại căn bản không đáng là gì.
Hắn vẫn đang an tĩnh nhìn nàng, không nói một câu, chỉ nhợt nhạt cười, bất luận kẻ nào cũng không thể hoài nghi chân tâm của hắn.
Hồng Đậu thầm lắc đầu trong lòng, nói cho mình không thể bị bề ngoài của hắn mê hoặc, nếu nàng có thể thông minh hơn một chút, nàng sẽ không phải đi đến bước này.
“Viên thuốc này ngươi tự giữ lại đi.” Hồng Đậu xoay người đi ra ngoài, “Ta sẽ không ăn.”
“Hồng Đậu.” Ôn Diễn tiến lên bắt lấy tay nàng, “Ăn viên thuốc này, nàng liền có thể sống thật lâu, không tốt sao?”
Hồng Đậu không thể lý giải mà hỏi: “Một mình sống thật lâu, vậy có gì tốt?”
“Nàng không phải một mình, nàng còn có ta.”
Nàng không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin rằng nếu nàng ăn viên thuốc này, hắn liền có thể ở bên nàng nhất sinh nhất thế, nàng chỉ có một cảm giác phẫn nộ không biết phát tiết chỗ nào, “Ôn Diễn, trường sinh đối với ngươi mà nói, liền thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Có.” Ôn Diễn thong thả nhếch môi, nở một nụ cười nhạt, lại bất giác nhẹ nhàng, “Khi ta bị nam nhân kia ném vào trong nước, giây phút ta thống khổ vì hít thở không thông, ta liền quyết định, nếu có cơ hội, ta sẽ không từ thủ đoạn để sống sót, ta muốn sống lâu hơn bất luận kẻ nào.”