Hồng Đậu thong thả nói: “Ôn Diễn, ngươi làm thuốc trường sinh của ngươi, ta sẽ không ngăn ngươi. Chỉ là, ngươi không thể động thủ với Nam Quốc của ta. Ngươi muốn máu đầu tim của một đứa trẻ làm thuốc dẫn cho ngươi, ngươi nói thuốc dẫn chỉ có thể là huyết mạch Ôn gia, lại chưa hề nói muốn huyết mạch của Phương gia ta.”
“Ý Hồng Đậu là...” Ôn Diễn nguy hiểm nheo mắt lại, “Bảo ta đi cùng nữ nhân khác sinh một đứa trẻ?”
“Ta chưa nói vậy.”
“Nhưng lời Hồng Đậu nói chính là ý này.”
Hồng Đậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ôn Diễn, ngươi giỏi nhất là tính kế nhân tâm, hẳn là cũng biết, mỗi người đều ích kỷ, mà ta cũng không cao thượng như trong tưởng tượng của mình. Chỉ cần người ta để ý không bị thương, người khác... ta không quản được.”
“Vì thế, Hồng Đậu liền kiến nghị ta lại cùng nữ nhân khác sinh thêm một đứa trẻ.” Ôn Diễn cười, bên trong nụ cười nhạt đó lại không hề có ý sung sướng, hắn đang tức giận, đúng như lời La Nhất Bảo, hắn càng tức giận, sẽ cười càng mê người.
Hồng Đậu quay lưng lại, không muốn nhìn mặt hắn, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi không thể động đến Nam Quốc, cũng không thể đụng đến người nhà ta, nếu không... Ta sẽ cùng ngươi không chết không ngừng.”
Dứt lời, nàng nhấc chân rời đi, phương hướng này, là hướng về thôn trang.
“Không chết không ngừng sao?” Ôn Diễn sau một lát cong môi cười nhạt, “Thật đúng là lời nói cực kỳ dụ hoặc.”
Hồng Đậu ôm Nam Quốc về tới thôn trang, đặt Nam Quốc đang ngủ vào trong nôi, nhìn cô bé ngủ ngon lành, tâm tình Hồng Đậu dễ chịu hơn không ít. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đứa trẻ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể bỏ được Nam Quốc, mất đi cơ hội rời khỏi thế giới này, có lẽ Hồng Đậu về sau sẽ hối hận, nhưng chỉ cần thấy được Nam Quốc, nàng liền ngay cả hối hận gì đó cũng không còn.
“Nam Quốc...” Hồng Đậu nhẹ giọng nói: “Nương sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Bất luận là làm gì, cho dù mất đi tự do cũng không sao cả, nàng đều sẽ không tiếc hết thảy để bảo vệ Nam Quốc chu toàn.
Ôn Diễn nói muốn đi Phương gia bái phỏng nhạc phụ cũng không giả, đối với điều này, lý do của hắn là, “Nam Quốc đều đã sinh ra, nếu không danh chính ngôn thuận nghênh cưới Hồng Đậu, vậy liền không công bằng với Hồng Đậu.”
Hồng Đậu chỉ giữ thái độ bàng quan ha hả hai tiếng, cho dù nàng nói nàng không coi trọng nghi thức, cũng không chạy theo mấy thứ lễ nghi rườm rà của hôn nhân, nhưng Ôn Diễn vẫn quyết định muốn đi Phương gia một chuyến, Hồng Đậu đương nhiên cũng chỉ có thể đi theo.
Nàng sợ Ôn Diễn sẽ gây ra chuyện gì không tốt.
Một lần nữa trở lại Hộc Châu đã là chuyện của nửa tháng sau rồi. Bởi còn muốn chăm sóc Nam Quốc còn nhỏ tuổi thân thể không khỏe mạnh, lộ trình của bọn họ liền chậm đi không ít.
Lại lần nữa nhìn thấy đại môn Phương gia, Hồng Đậu cũng không vui sướng, chỉ có cảm giác bất an không rõ ràng.
Nghe nói Hồng Đậu đã trở lại, ông chủ gia đình Phương Duy liền lập tức ra cửa đón tiếp, vừa thấy trong lòng Hồng Đậu ôm một đứa trẻ, mà bên cạnh Hồng Đậu còn có một nam nhân, ông liền trợn tròn mắt.
Ôn Diễn lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều, hắn có lễ nói: “Con rể Ôn Diễn, đặc biệt tới bái phỏng nhạc phụ đại nhân.”
“Ôn, Ôn Diễn...” Vừa rồi còn chưa đoán chắc được thân phận của nam nhân kia, nhưng lời tự xưng của hắn còn khiến Phương Duy chú ý hơn nhiều. Một lát sau, Phương Duy lại hồi phục tinh thần xì một tiếng khinh miệt, “Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi!?”
“Nhạc phụ đại nhân, để ta giới thiệu.” Ôn Diễn cười tủm tỉm giơ tay, nắm chặt tay đang ôm đứa trẻ của Hồng Đậu mà nói: “Đứa trẻ này tên Nam Quốc, là con thân sinh của ta và Hồng Đậu.”