Ngay lúc đó Thẩm An cùng thê tử Tân Nam đều không muốn đưa con gái ra ngoài, nhưng con trai ốm đau trên giường đã sắp đi đời nhà ma, chỉ cần đứa trẻ còn sống, bọn họ liền có thể gặp lại, nếu đã chết, đó chính là rốt cuộc không gặp được nữa.
Vì thế, bọn họ chỉ có thể nhịn đau ra quyết định, đưa con gái còn trong tã lót đến một gia đình bọn họ tín nhiệm, đây là nguyên nhân Hồng Đậu lại lớn lên ở Phương gia.
Mà ra ngoài ý liệu chính là, không lâu sau khi Hồng Đậu bị đưa đi, bệnh của Thẩm Lạc Ngôn lại thật sự hồi phục. Cho dù là Thẩm An và Tân Nam cũng không thể không tin lời vị đạo sĩ tha phương kia nói, họ dù nhớ con gái mình, cũng không dám đi đón nàng trở về, về sau Tân Nam qua đời, cũng không hề gặp Hồng Đậu trước khi chết.
Mà lúc trước Phương lão gia có cảm giác Hồng Đậu sẽ gặp nguy hiểm thì liền lập tức tìm tới Thẩm An, mới định ra một kế hoạch đón dâu, khiến Hồng Đậu có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận sự bảo vệ từ Thẩm Gia Trang.
Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng Thẩm An biết Thẩm Lạc Ngôn thích Phương Tử Mạch nhưng vẫn để hắn cưới Hồng Đậu. Thẩm An hiểu cách làm người của con trai mình, đây cũng là nguyên nhân ông ấy có thể yên lòng buông tay nhân gian.
Thẩm Lạc Ngôn từng nghĩ tới, Hồng Đậu có khả năng bị người ta bế đi nhầm, như vậy hết thảy đều có thể giải thích, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến, nguyên nhân khiến huynh muội bọn họ từ nhỏ chia lìa lại có thể là một nguyên nhân hư vô mờ mịt như vậy.
Thẩm Lạc Ngôn cảm thấy tức cười, lại không cười nổi.
Ôn Diễn lại nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thẩm Trang chủ cảm thấy lý do này rất buồn cười, nhưng sự thật chính là như thế, Thẩm lão Trang chủ và Phương lão gia không chịu nói chân tướng cho ngươi, là bởi bọn họ không muốn khiến ngươi khó chịu trong lòng.”
Rốt cuộc, đưa đại tiểu thư duy nhất của Thẩm Gia Trang ra ngoài, lại là để hắn an toàn lớn lên.
Chỉ cần là người có lương tâm, đều sẽ cảm thấy trong lòng áy náy, huống chi còn là một Thẩm Lạc Ngôn chính nhân quân tử.
Chân tướng Thẩm Lạc Ngôn muốn tìm kiếm, chẳng qua chính là như vậy, nhưng chân tướng này lại lại như phá tan toàn bộ bàn cờ của hắn.
Ôn Diễn cười khan nói: “Thẩm Trang chủ, ta tán thưởng tài hoa mưu lược của ngươi, cũng tán thưởng phong độ quân tử của ngươi, nhưng có đôi khi, không phải tất cả mọi chuyện đều chỉ cần quang minh lỗi lạc liền có thể được như ước nguyện, huống chi... Hồng Đậu đã từng thuộc về ngươi, chẳng qua là chính ngươi không nắm chắc cơ hội. Không, nói đúng ra... là chỉ với quan hệ của Hồng Đậu với ngươi, nàng cũng chưa từng thuộc về ngươi.”
Thẩm Lạc Ngôn cả người chấn động, trong mắt đen tối không ánh sáng.
Mà trong phòng, một cuộc nói chuyện khác vẫn đang tiến hành.
Nam Quốc còn đang ngủ, Hồng Đậu chỉ có thể hạ thấp giọng hỏi: “Cha, cha còn nhớ rõ khi con còn nhỏ, lúc nương sinh bệnh, có một đôi phu thê hảo tâm đã cho nương một lọ thuốc kéo dài mạng sống không ?”
Lúc ấy, Phương phu nhân đã bệnh tình nguy kịch, các đại phu đều nói chỉ sống không quá một tháng, nhưng nhờ một đôi phu thê có lòng tốt khi nghe nói Phương phủ làm nhiều việc thiện đã nhất thời động lòng trắc ẩn, mới cho Phương phu nhân một lọ dthuốc kéo dài mạng sống, giúp Phương phu nhân có thể sống thêm một năm không bệnh tật ốm đau.
Phương Duy nói: “Thuốc kia chỉ cần hai tháng uống một lần, cả một lọ thuốc, dĩ nhiên vẫn còn thừa. Ân công nói bất trắc khó lường, có thể dùng thuốc đó để kéo dài mạng trong bất cứ tình huống nào, chẳng qua, nếu không bệnh không đau, uống nhiều thuốc này cũng sẽ vì dược hiệu mà trở nên có bệnh. Hồng Đậu, con đột nhiên hỏi đến thuốc này làm gì?”
“Con muốn lọ thuốc này.” Hồng Đậu hơi mỉm cười, chậm rãi nói: “Cha, cha cho con lọ thuốc này đi.”