Chỉ thấy Thẩm Lạc Ngôn cao cao đứng trên nóc nhà, đối với tầm mắt Hồng Đậu vứt tới, hắn dường như hoàn toàn không phát hiện, chỉ ổn định vững chắc đứng ở đó, giám thị nhất cử nhất động của Ôn Diễn, tựa như chỉ cần hắn xác định Ôn Diễn sắp có động tác mang tính nguy hiểm nào liền cầm kiếm lao xuống ngay.
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt lạnh băng, lại nhìn sang Ôn Diễn, hắn vẫn như cũ mang dáng vẻ cười tủm tỉm ôn hòa. So với cách tiếp cận “hung hăng” của Thẩm Lạc Ngôn, dáng vẻ vô hại của Ôn Diễn ngược lại giống như kẻ yếu vậy.
Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, không hiểu cục diện quỷ dị hiện tại là như thế nào, đương nhiên, nàng tin tưởng Thẩm Lạc Ngôn không thể nào vô duyên vô cớ căm thù một người như vậy, rốt cuộc trong ấn tượng của nàng, Thẩm Lạc Ngôn tuy thích bày ra dáng vẻ lạnh như băng, nhưng hắn cũng thật sự là một chính nhân quân tử, cũng sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến cách đối xử với người khác.
Vì thế, Hồng Đậu kéo Ôn Diễn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì Thẩm Lạc Ngôn?”
“Ta có thể làm gì hắn?” Ôn Diễn cười hỏi lại một câu, thật sự rất vô tội.
Hồng Đậu hiện giờ đã không bị lừa bởi bộ dạng giả vờ vô tội này của hắn nữa, nàng nói với giọng nghiêm túc: “Nếu không phải ngươi làm gì Thẩm Lạc Ngôn, sao hắn có thể một mực nhìn chằm chằm ngươi như vậy?”
Hơn nữa lúc này còn quang minh chính đại nhìn chằm chằm, một chút cũng không sợ bị người ta phát hiện.
Ôn Diễn nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, như chợt nghĩ ra điều gì mà nói: “Có lẽ... là vì Thẩm Trang chủ hắn có ý nghĩ gì với ta chăng?”
“Ôn Diễn!” Khóe miệng Hồng Đậu giật giật, chẳng lẽ vì hắn giả nữ quá lâu, phương thức tư duy cũng đều thay đổi. Không đúng ... Hắn lấy thân phận nam nhân mà lại có loại suy đoán này, chỉ càng kỳ quái mà thôi! Hồng Đậu vội vàng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi gây tai họa cho một mình ta là đủ rồi, ngươi không được lại đi gây tai họa cho người khác!”
“Nghe Hồng Đậu nói, có vẻ thành kiến của Hồng Đậu đối với ta rất sâu.” Ôn Diễn nhẹ giọng nói, lại khẽ chớp mắt, liền khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ tủi thân.
Nếu là trước đây, Hồng Đậu tuyệt đối sẽ hoài nghi liệu có phải mình đổ oan cho hắn hay không, nhưng hiện tại, nàng ngay cả cười lạnh cũng lười, “Ôn Diễn, ngươi nói thật cho ta. Khi ta không có mặt, ngươi rốt cuộc đã xảy ra xung đột gì với Thẩm Lạc Ngôn?”
“Xung đột?” Ôn Diễn không rõ lắc lắc đầu, vô tội nói: “Chẳng qua là Thẩm Trang chủ bỗng nhiên tới đây tìm ta, ta liền hữu hảo chào hắn một tiếng mà thôi, chúng ta quả thật có trò chuyện, nhưng ta và Thẩm Trang chủ cũng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, làm sao lại có xung đột gì đây?”
Được rồi, lúc này Hồng Đậu có thể xác định, Ôn Diễn tuyệt đối đã nói gì đó với Thẩm Lạc Ngôn, nên hiện tại mới khiến Thẩm Lạc Ngôn kiêng kị Ôn Diễn như thế. Nàng cũng không muốn vì hai người kia mà gây ra náo động gì ở Phương phủ, ngẩng đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn một cái, Hồng Đậu bắt lấy tay Ôn Diễn liền kéo vào phòng.
Khóe môi Ôn Diễn cong lên, mỉm cười nhìn Hồng Đậu đóng cửa phòng lại, chờ đến khi Hồng Đậu xoay người nhìn hắn, hắn lại vô tội chớp chớp đôi mắt.
Hồng Đậu cảnh cáo nói: “Ôn Diễn, ở Phương phủ, ngươi khiếm tốn một chút cho ta, đừng thể hiện cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn kia của ngươi. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không động đến người Phương gia.”
Cho dù hắn đồng ý điều đó, là căn cứ vào tiền đề nàng sẽ không rời khỏi hắn.
Ôn Diễn cười sửa lại, “Thẩm Lạc Ngôn cũng không phải người Phương gia mà.”
“Nhưng hắn cũng không phải người xấu!” Hồng Đậu nheo mắt lại, “Ôn Diễn, sao ta lại cảm thấy ngươi đang cố ý nhằm vào Thẩm Lạc Ngôn?”
“Đây đại khái là ảo giác của Hồng Đậu.” Ôn Diễn chân thành mỉm cười, “Ta chỉ xem thường những phàm phu tục tử ngu xuẩn đó thôi.”