Hồng Đậu không trả lời được câu hỏi của Ôn Diễn, bởi trước nay nàng đều chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Ôn Diễn là một người vì đạt tới mục đích của mình liền có thể hy sinh mọi thứ, nói cách khác, chính là hắn chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Cho nên Hồng Đậu đã sớm từ bỏ kỳ vọng với hắn. Nhưng hiện tại, có một loại khả năng nàng chưa bao giờ nghĩ tới đặt trước mặt nàng, nàng cảm thấy không biết nên làm sao.
Bỗng nhiên, sau gáy nàng chợt lạnh, là nam nhân vừa đặt xuống đó một nụ hôn.
“Hồng Đậu, không biết vì sao, thân thể ta có một loại khát vọng không rõ nguyên do đối với nàng.” Tay Ôn Diễn đặt trên eo nàng dần dần tiến trên, nắm lấy một bên mềm mại, “Ta không cách nào đè nén loại tình cảm này ... Cả người đều tựa như đang kêu gào, chỉ khi ta chạm vào nàng, mới có thể hóa giải cảm giác khó chịu đó.”
Hắn nói xem như rất rõ ràng, Hồng Đậu cứng đờ mặt, không muốn thừa nhận khi bị hắn chạm vào, thân thể nàng cũng có phản ứng. Nàng nghĩ, đây nhất định là bởi nàng đã quá lâu chưa chạm đến nam nhân.
Nhất thời do dự, liền để hắn ‘được nước làm tới’, tay Ôn Diễn đã tiến vào trong áo nàng, lại luồn vào trong yếm, tiếp xúc tới da thịt mềm mại mịn màng kia.
Có đôi khi ‘châm lửa’ thực sự rất dễ dàng, nhưng muốn dập tắt liền rất khó.
Ôn Diễn gia tăng động tác trên tay, những nụ hôn cũng lần lượt hạ xuống, Hồng Đậu càng thêm mẫn cảm, nàng thầm nhủ dưới đáy lòng, cùng lắm thì liền coi hắn thành đối tượng giải quyết nhu cầu sinh lý là được, giống như rất nhiều truyện tổng tài vẫn viết, cái gì mà “Tình nhân trên giường tổng tài”, “Một đêm kinh hỉ cùng tổng tài”, “Tu La tổng tài: Anh không được” ... vậy, quan hệ một đêm cẩu huyết dường như ở mỗi cuốn truyện đều phải xảy ra, chỉ là lúc này, nàng đsong vai ‘tổng tài’ đi ngủ với người ta mà thôi.
Hồng Đậu đỏ mặt cắn môi, xoay người liền đè Ôn Diễn ở dưới thân mình. Nàng nằm trên người hắn, y phục đã cởi một nửa, yếm cũng lộ ra một góc, nàng cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Ôn Diễn, muốn làm liền nhanh lên, không cần cọ tới cọ lui.”
Dứt lời, liền “Roẹt” một tiếng, là âm thanh nàng không chút lưu tình xé y phục của Ôn Diễn.
Trận chiến này kéo dài rất lâu, có thể nói là ‘chiến’ đến đất trời u ám, mưa gió phiêu diêu, trăm hồi ngàn chuyển ... Tóm lại chính là tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Hồng Đậu vốn nghĩ Ôn Diễn chính là một quả hồng mềm, mình có thể “Chấn khởi hùng phong”, kết quả tới cuối cùng, bên bại vẫn là nàng.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ.
Hồng Đậu xoa eo ngồi trong viện, mắng Ôn Diễn đến trăm ngàn lần, nói cái gì mà mất trí nhớ, đối với “Giang hồ thập bát thức” kia, hắn lại như nhớ rất rõ ràng.
Quả nhiên, bất luận Ôn Diễn rốt cuộc có phải thật sự mất trí nhớ hay không, lại có phải hắn thật sự biến thành một tiểu bạch thỏ hay không, cũng đều không thể thiếu cảnh giác với hắn.
“Sư nương, ngươi có nghe ta nói chuyện không?” La Nhất Bảo thấy Hồng Đậu thất thần, không khỏi liền hỏi một câu.
Hồng Đậu hồi phục tinh thần, ho khan một tiếng, nói: “Ta đương nhiên có đang nghe ngươi nói.”
“Ồ...” La Nhất Bảo gật gật đầu, lại hỏi một câu: “Đêm qua có phải sư phụ ta quá không biết thương hương tiếc ngọc?”
Hồng Đậu vì câu hỏi đột ngột này mà bị sặc nước miếng, hơn nửa ngày mới đỡ được, nàng thẹn quá thành giận hỏi: “Ngươi nói gì đấy?”
“Ngươi không cần cảm thấy tức giận nha.” La Nhất Bảo thoải mái hào phóng nói: “Ta lại không phải trẻ con gì, những chuyện giữa nam nữ đó ta đương nhiên đã biết, huống chi sư phụ ta lại ngủ nhiều năm như vậy, hạn lâu gặp mưa rào, các ngươi chơi quá mức một chút thì về tình cảm cũng có thể tha thứ.”