Cho dù Thẩm Lạc Ngôn không nói lời nào, người khác cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn không hề tốt đẹp.
Hồng Đậu không dám nói gì, run bần bật, Lý Tùy Phong bảo trì trầm mặc an tâm xem diễn, người của Thẩm Gia Trang đợi bên ngoài cửa dĩ nhiên càng là thở mạnh cũng không dám.
Chẳng qua cũng may cùng Hồng Đậu ở chung nhiều ngày, Thẩm Lạc Ngôn đã dưỡng thành một thói quen tốt, đó chính là có thể nhanh chóng tự mình điều chỉnh tốt tâm tình, nếu Thẩm Lạc Ngôn mà thật sự có tâm linh yếu ớt, chỉ sợ đã sớm bị Hồng Đậu làm cho tức chết rồi.
Hắn không lạnh không đạm liếc mắt qua Hồng Đậu, nhìn về phía Lý Tùy Phong có thể giao lưu bình thường với hắn, “Người giả mạo ta kia, Lý huynh có thể nhìn ra hắn đến có mục đích gì không?”
“Cái này sao……” Lý Tùy Phong nhìn Hồng Đậu, ho khan một tiếng, mới áp xuống vẻ vui sướng khi người gặp họa mà nói với Thẩm Lạc Ngôn: “Theo ta thấy, mục tiêu của hắn hẳn là Thẩm phu nhân.”
“Thẩm phu nhân?” Hồng Đậu vuốt cằm, không khỏi nghiêm túc tự hỏi, cho dù có thể nói, chỉ bằng chỉ số thông minh của nàng cũng nghĩ không ra thứ gì hết.
Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng nói: “Thẩm phu nhân chính là chỉ ngươi.”
“A?” Nàng đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới phản ứng lại gật đầu, “Nga……”
Nàng thiếu chút nữa liền quên, tuy rằng người Thẩm Lạc Ngôn thích chính là Phượng Khuynh Liên, mà Hồng Đậu cũng sẽ bị Thẩm Lạc Ngôn hưu bỏ, chẳng qua đó cũng là chuyện về sau, cho nên nàng hiện tại vẫn là Thẩm phu nhân danh xứng với thực, đương nhiên, cũng chỉ là cái danh mà thôi.
Lý Tùy Phong liền nhìn Thẩm Lạc Ngôn với vẻ kỳ quái, ánh mắt hắn rất rõ ràng bày tỏ: Xem ra Thẩm trang chủ ngươi ở nhà chính là muốn sủng thiếp diệt thê a, nhìn xem, vị này đường đường là Thẩm phu nhân, thế mà lại không có nửa phần tự giác làm Thẩm phu nhân đó.
Ngoại trừ nhắc tới tiền, ai cũng đừng nghĩ có thể khiến cho Hồng Đậu có tự giác mình là phu nhân Thẩm Gia Trang được.
Thẩm Lạc Ngôn đáy lòng yên lặng niệm một câu này, hắn lười so đo cùng Lý Tùy Phong, lại hỏi Hồng Đậu, “Cái người giả mạo kia, có nói với ngươi điều gì kỳ quái không? Hoặc là, ngươi có thể nhìn ra manh mối gì…… Không, cứ vậy đi, cái “hoặc là” ta vừa mới nói kia, ngươi cứ thuận tiện làm như không nghe được nhé.”
Chỉ số thông minh của Hồng Đậu, là không có khả năng nhìn ra cái vấn đề gì.
Hồng Đậu lại hoàn toàn nghe không ra lời nói của Thẩm Lạc Ngôn có ý không ôm hy vọng đối với chính mình, nàng vậy mà còn nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Hắn hình như thường xuyên nhắc tới tên một người.”
“Tên là gì?”
“Ôn Quyết…… Hình như là cái tên này.” Trước khi nam nhân kia rời đi, hắn đã ghé sát nàng nói ra tên người này, hậu tri hậu giác mới phát hiện nam nhân kia cách mình như vậy gần quá, trong lòng Hồng Đậu bỗng nhiên liền có chút cảm thụ kỳ quái.
“Ôn Quyết……” Lý Tùy Phong nói: “Đây không phải tên của Minh Y sao?”
“Danh y?” Hồng Đậu kỳ quái hỏi: “Hắn là một đại phu rất nổi danh sao?”
Thẩm Lạc Ngôn giải thích, “Không phải là “Minh” trong ‘nổi danh’, mà là “Minh” trong ‘u minh’.”
“Đây thật đúng là một danh hiệu kỳ quái……” Hồng Đậu không rõ, người giang hồ căn cứ vào đâu để lấy tên hiệu, theo nàng biết, “minh” trong u minh, chính là đại biểu cho ý rất không may mắn.
Thẩm Lạc Ngôn thật ra lại rất có kiên nhẫn giảng giải cho nàng, “Minh Y ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng theo lời đồn đại, hắn là một người tính tình quái gở, so với những người khác dùng thuốc cứu người, hắn càng thích lấy độc để chữa cho người ta, vì thế, cũng có rất nhiều người gọi hắn là độc y, nhưng hành tung của hắn luôn luôn hư vô mờ mịt, cũng cũng không tham dự việc võ lâm. Vì sao kẻ giả mạo kia muốn nhắc tới tên của Minh Y chứ?”
“Có lẽ, Thẩm phu nhân cùng vị Minh Y trong lời đồn kia có liên hệ?” Lý Tùy Phong nói: “Có lẽ, nam nhân thần bí kia, muốn có được thông tin liên quan đến Minh Y từ phía phu nhân.”