Ngày thường nam nhân thấy A Miên, đều ra vẻ thanh cao, nhưng trong xương cốt lại thèm nhỏ dãi, mà ngày thường nữ nhân thấy A Miên, có lẽ mặt ngoài các nàng sẽ ra vẻ hào phóng, bên ngoài thì hoà hợp êm thấm, nhưng lại có nữ nhân nào không trông chừng kỹ tình lang nhà mình đâu, chỉ sợ A Miên hồ ly tinh này sẽ đoạt mất nam nhân của mình đấy.
Nhưng, đôi phu thê hôm nay A Miên gặp được thì lại rất khác.
Đầu tiên, Thẩm Lạc Ngôn cùng Hồng Đậu là phu thê hữu danh vô thực, điều này người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hơn nữa, Thẩm Lạc Ngôn không vừa mắt nàng, Hồng Đậu lại liều mạng che chở nàng không cho nàng bị đuổi đi, từ trên người Hồng Đậu, A Miên lại nhìn không ra Hồng Đậu có nửa phần mâu thuẫn đối với nàng, ngược lại còn một lòng một dạ cùng nàng thân cận.
Mà nguyên nhân, chẳng qua là Hồng Đậu coi trọng dáng người tốt của A Miên thôi.
Hồng Đậu còn chưa biết Thẩm Lạc Ngôn cùng Lý Tùy Phong nghe được lời nói của nàng, vẫn còn dùng ánh mắt tha thiết nhìn A Miên, muốn có được một câu trả lời khẳng định.
A Miên che miệng mà cười, cũng ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Theo nô gia thấy, dáng người cô nương đã rất tốt rồi, làm sao phải cần đến cổ nữa đây? Chẳng lẽ…… Là phu quân cô nương thích lớn?”
Nói xong lời cuối cùng, ý vị trêu đùa trong lời nói của nàng càng nặng, còn thật thú vị liếc mắt một cái sang Thẩm Lạc Ngôn hơi thở rõ ràng đang khựng lại bên kia.
Hồng Đậu tiếp tục cùng A Miên kề tai nói nhỏ, “Ngươi nghĩ đến đâu vậy? Trang chủ chúng ta không có hứng thú với ngực nhỏ, lại càng không có hứng thú với ngực lớn, hắn chỉ thấy hứng thú với Phượng di nương nhà chúng ta thôi.”
“Phượng di nương?”
“Phượng di nương chính là…… A!” Hồng Đậu che lại đỉnh đầu bị đập, nàng nhìn quyển sách rơi trên mặt đất, lại nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn nhắm mắt an tĩnh nghỉ ngơi bên kia, ủy khuất bẹp miệng.
Nàng hình như quả thực nghĩ sai rồi, hiện tại Thẩm Lạc Ngôn, dường như còn chưa phát giác người mình thích thực sự chính là Phượng Khuynh Liên, hắn vẫn còn cảm thấy người mình thích là Phương Tử Mạch đó.
A Miên quan tâm hỏi: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì……” Hồng Đậu lắc đầu, chung quy vẫn thu liễm lại một chút, không dám tùy ý bàn luận chuyện tình cảm của Thẩm Lạc Ngôn nữa, nàng lại len lén thì thầm hỏi: “Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi thật sự không có loại cổ…… Có thể làm ta trở nên…… lớn hơn một chút như vậy sao?”
“Dĩ nhiên là không có.” A Miên học bộ dáng Hồng Đậu, cũng ép giọng tới mức thấp nhất nói: “Cổ đều là dùng để hại người, sao có thể giúp người đây?”
Về các loại cổ của Miêu Cương, người Trung Nguyên đều là nhắc tới liền biến sắc, cũng chỉ có Hồng Đậu mới một lòng muốn tìm loại cổ có thể biến ngực mình lớn lên.
Hồng Đậu chu miệng, đối với chuyện mình không thể từ bình nguyên biến thành Chomolungma này, nàng còn cảm thấy hết sức tiếc nuối.
A Miên lại che miệng cười, nàng mị thanh an ủi Hồng Đậu, “Cô nương, nô gia cảm thấy bộ dáng hiện tại của ngươi đã rất tốt rồi, tuy ngươi lùn một chúp, lép một chút, chân cũng ngắn một chút, nhưng tóm lại mà nói, ngươi vẫn rất đáng yêu.”
“Thúc thúc ta nói…… Đáng yêu đều là khi người ta gặp phải một cô bé khó coi, không còn lời nào để nói mới nói hai chữ này.” Hồng Đậu cúi đầu lẩm bẩm, không vui nghịch nghịch góc váy mình, vốn tưởng rằng có thể nhờ mỹ nhân tỷ tỷ này khiến mình trở nên xinh đẹp, lại không ngờ nàng hy vọng thất bại rồi.
A Miên nghi vấn, “Thúc thúc của cô nương?”
Hồng Đậu hoảng hốt nhận ra chính mình nói lỡ, nàng vội sửa miệng, “Chính là…… khi ta còn nhỏ, trong phủ có một đại thúc trồng hoa, ta lúc nhỏ có quan hệ không tồi với ông ấy, nói qua mấy câu, hắc hắc hắc……”
Lại nhìn Thẩm Lạc Ngôn bên kia sắc mặt bình thường, Hồng Đậu trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
A Miên thật ra cũng không truy vấn.