Miêu Cương vốn là một nơi bí ẩn, người ngoài muốn đi vào, vậy trước hết sẽ bị các loại trùng độc không biết tên chiêu đãi một phen, người sau cùng có thể sống sót đi vào Miêu Cương, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng bởi vậy, Miêu Cương vẫn luôn là nơi nguy hiểm thần bí nhất trong miệng người Trung Nguyên.
Thế nhân đều biết người Miêu Cương am hiểu dùng cổ, cũng biết người Miêu Cương còn có một thủ đoạn quỷ dị, đó là dùng âm thanh điều khiển xà trùng chuột kiến, mà thông thường những động vật đó đều chứa kịch độc, vì thế ai đắc tội người Miêu Cương, thường thường đều sẽ chết trong vô hình, hơn nữa còn có thuật thi độc* (độc trong tử thi, có thể là điều khiển xác chết) khó có thể giải thích của Miêu Cương, người Miêu Cương cũng trở thành đối tượng mà nhân sĩ võ lâm không muốn trêu chọc nhất.
Chẳng qua hiện giờ, A Miên thân là người Miêu Cương lại đang giảng giải cho Hồng Đậu một chút kiến thức thông thường của Miêu Cương, ví dụ như, khiến một đám nhện tụ tập lại đây, chẳng qua dễ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Hồng Đậu hoàn toàn không biết A Miên là nhân vật nguy hiểm, trên thực tế, mỗi một người đến từ Miêu Cương, đều là nhân vật nguy hiểm, nàng ôm chăn nơm nớp lo sợ hỏi: “Cho nên…… Vì sao vừa rồi ngươi lại muốn cho nhiều con nhện như vậy tụ tập lại đây thế?”
Nói thế nào nàng cũng là nữ giới, nói chung, nữ giới đều sẽ sợ hãi mấy con nhện, rắn, con rết gì đó cả mà.
“Tiểu cô nương không phải nói muốn trông thấy thứ hiếm lạ cổ quái của Miêu Cương sao?” A Miên cười tủm tỉm nói: “Vì thế nô gia liền ra tay một chút, nào biết rằng tiểu cô nương sẽ sợ hãi đâu?”
“Nhưng…… Đó là con nhện…… Con gái đều sẽ sợ hãi a!”
“Nhưng nô gia lại không sợ nha.” A Miên vui vẻ cười, phảng phất như việc vừa mới dọa được Hồng Đậu chính là một chuyện khiến nàng cao hứng.
Hồng Đậu nhấp môi, đại khái hẳn là lại cảm thấy chính mình không có đủ tư cách làm con gái.
Lúc này đây buôn chuyện phiếm, Hồng Đậu liền cùng A Miên nói tới tận hơn nửa đêm, rốt cuộc đây là lần đầu tiên nàng gặp được đồng bào nữ giới nguyện ý nói chuyện phiếm cùng nàng, trước kia, bất luận là Liễu di nương hay là Phượng Khuynh Liên, thân phận của Hồng Đậu và các nàng có thể nói là đối lập, cho dù Hồng Đậu cũng không cảm thấy chính mình sẽ tạo uy hiếp gì đối với các nàng cả, nhưng các nàng rốt cuộc vẫn là không chọc tới, mà Lục Y, nàng lại tự nhận là thân phận hạ nhân, trong vô hình liền thêm một phần trói buộc, muốn nàng có thể đứng ở địa vị bình đẳng trêu đùa nói chuyện phiếm cùng Hồng Đậu, cũng là không có khả năng, hơn nữa người mà Hồng Đậu gặp mấy ngày qua, nếu không phải Thẩm Lạc Ngôn mặt lạnh nói giọng lạnh lùng, thì cũng là tên biến thái không có ý tốt, có thể có A Miên cùng nàng vui đùa một chút chuyện “con gái”, liền cao hứng cực kỳ.
Đối với Hồng Đậu mà nói, chuyện “con gái” cũng chỉ có vài thứ như vậy, một là cái đau khi dì cả đến, hai là làm lớn ngực như thế nào, ba chính là làm thế nào chăm sóc làn da dáng người cho tốt.
Tóm lại, cuối cùng khi Hồng Đậu rời khỏi phòng A Miên trở lại phòng mình, đã là nửa đêm, nhờ A Miên ban tặng, hiện tại nàng đã đạt được không ít “lương thực tinh thần ”, suốt đêm đều là mộng đẹp.
Ngày hôm sau lại tiếp tục khởi hành, Lý Tùy Phong nhìn Hồng Đậu cùng A Miên đã hoàn toàn trở thành “tiểu tỷ muội”, tấm tắc bảo lạ, “Tình bạn của nữ nhân đúng là đến nhanh thật.”
Thẩm Lạc Ngôn một câu cũng chưa nói, chỉ nhàn nhạt liếc mắt liền lên xe ngựa.
Hồng Đậu cũng căn bản không để ý tới Thẩm Lạc Ngôn, nàng dán đến chỗ A Miên ngồi, chỉ cảm thấy nếu mình có thể hưởng sái được chút khí mỹ nhân, nói không chừng có thể bất giác mà thay đổi, nàng cũng có thể trở nên xinh đẹp.
A Miên thì lại trắng trợn táo bạo đưa mị nhãn về phía Thẩm Lạc Ngôn, khí thế quanh thân Thẩm Lạc Ngôn giống như hình thành nên một kết giới vô hình vậy, hoàn toàn chặn lại cái mị nhãn này của nàng, A Miên cũng không nhụt chí, chỉ cười càng thêm thú vị.