“Vậy tiểu cô nương ngươi thì sao?” A Miên cười tủm tỉm hỏi Hồng Đậu, “Ngoại trừ mặt ra, ngươi thích loại nam nhân nào? Nói ví dụ, cách làm người, xử thế……”
Khóe mắt A Miên quét tới Thẩm Lạc Ngôn, quyển sách trên tay nam nhân kia đã lâu chưa lật qua tờ nào cả, hiện tại, tuy rằng quyển sách che mặt hắn, nhưng A Miên lại có thể mẫn cảm nhận thấy được, hắn tuyệt đối là đang chú ý nhất cử nhất động ở chỗ các nàng, đặc biệt là vào giờ phút này.
“Ngoại trừ nhìn mặt sao……” Hồng Đậu nghiêm túc tự hỏi một phen, một lát sau, nàng mới chậm rãi nói: “Hắn tuyệt đối tuyệt đối không thể thích muội muội ta.”
A Miên hơi bất ngờ hỏi: “Đây tính là yêu cầu gì vậy?”
A Miên không biết, Hồng Đậu từ sau khi xuyên qua đến đây, nàng đã hiểu thêm một đạo lý, chỉ cần là nam nhân từng thích muội muội nàng, cuối cùng nhất định sẽ thích Phượng Khuynh Liên, Thẩm Lạc Ngôn là vậy, Du Tử Tức cũng thế, xong rồi, còn có cả Kỳ Chiêu nữa nha……
Hồng Đậu nhớ tới con mọt sách kia, nói không chừng người nam nhân này cũng sẽ thích Phượng Khuynh Liên đó, dựa theo định luật nữ chủ, quả thật sẽ có khả năng này, nhưng Hồng Đậu lại nghĩ, nói chung, nam nhân trong hậu cung của nữ chủ, ngoại trừ là người đứng đầu trong mỗi lĩnh vực ra, còn phải có một gương mặt đẹp trai đến kinh thiên động địa, thực rõ ràng, Kỳ Chiêu còn chưa đủ tư cách tiến vào hậu cung nữ chủ.
Nghĩ vậy, nhưng thật ra nàng lại không hề biết vị muội muội trên danh nghĩa mà nàng chưa từng gặp mặt kia, không biết đây rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh.
Theo nàng thấy, với trình độ của Kỳ Chiêu, thực sự là trong thế giới tuấn nam mỹ nữ đi đầy đất như thế này thì không thể ở mức thượng đẳng được, nhưng nàng cũng thấy, Kỳ Chiêu quả thật là thiệt tình thích Phương Tử Mạch, chỉ cần tầm mắt Phương Tử Mạch đừng quá cao, đồng ý chung sống thật tốt với Kỳ Chiêu, vậy nàng cũng có thể trải qua những tháng ngày hạnh phúc.
Yêu cầu của Hồng Đậu đối với nam nhân mình thích rằng “Đừng thích muội muội mình là được”, hoàn toàn không có ý nhằm vào Thẩm Lạc Ngôn, nhưng người nói vô tâm, người nghe cố ý, lời này vào trong tai Thẩm Lạc Ngôn, liền cảm thấy là nàng đang nói cho chính hắn nghe.
Mí mắt hắn khẽ nhúc nhích, rốt cuộc vẫn không nói thêm gì cả.
“Đương nhiên, ngoại trừ yêu cầu đó ra……” Hồng Đậu lại ôm mặt, lãng mạn nói: “Còn là hắn có thể vì ta mà chặt đứt một ngón tay nữa.”
Chặt đứt…… Một ngón tay?
Lời vừa nói ra, không chỉ Thẩm Lạc Ngôn, ngay cả A Miên cũng hơi giật mình.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng, Hồng Đậu nữ nhân không có đại não này, chỉ số thông minh còn không đạt chuẩn, ngoại trừ có một cái miệng có thể làm tức chết người ta ra, thoạt nhìn lại hiền lành vô hại, vậy mà cũng dùng một vẻ mặt khát khao, lại dùng giọng điệu lãng mạn như thế nói ra lời nói đẫm máu tanh.
Nụ cười tươi quyến rũ của A Miên một lần nữa hiện lên, nàng cười cười, “Chặt đứt một ngón tay…… Đây là phong tục đặc biệt gì à?”
“Phong tục? Không phải.” Hồng Đậu chớp chớp mắt, vô tội nói: “Đây không phải cách thể hiện truyền thống biểu đạt tình cảm chân thành của mình sao?”
“Truyền thống?”
Hồng Đậu gật đầu, “Đúng vậy, chính là truyền thống, thúc thúc ta từng nói qua, nếu một người nam nhân không muốn vì ngươi mà chặt đứt ngón tay, vậy chứng minh hắn cũng không phải thật sự thích ngươi, nếu người nam nhân này thiệt tình thích ngươi, hắn sẽ không sợ hãi bất luận nỗi thống khổ nào.”
Hồng Đậu còn nhớ rõ, khi thúc thúc nàng ôm nàng nói lời này, nàng vẫn chỉ có bảy tuổi, khi đó thúc thúc nhẹ nhàng dùng tay phải đã bị chặt đứt ngón út khẽ vuốt mặt nàng, đôi tay nhỏ của nàng ôm bàn tay to của hắn, dưới ánh nắng ấm áp thoải mái nhắm mắt lại, nàng đã quyết định, tương lai cũng phải tìm một nam nhân có thể vì mình mà chặt đứt ngón tay.
Cho nên, mỗi khi có một người con trai đánh bạo tỏ tình với Hồng Đậu, Hồng Đậu sẽ không nói trước là đồng ý hay cự tuyệt, nàng chỉ hỏi một vấn đề, “Anh có nguyện ý chặt một ngón tay vì tôi không?”
Dĩ nhiên, những người đó đều chạy trối chết.