Cho nên đồng thời bọn họ cũng trông thấy đại thủ lĩnh cầm roi quất vào mông người phụ nữ trùm kín đầu đang đi phía trước.
Trên trán Thời Mộ Dương nổi gân xanh, mẹ nó! Anh lại bị đứa cháu gái thích gây sự của mình quất mông.
Sắc mặt anh dúm dó lại, con nhỏ xấu xa này, hôm nay chúng ta cùng chết một lượt.
Trên mông Thời Mộ Dương truyền đến cảm giác đau nhức đầy sỉ nhục, anh quay người vung tay lên, Đại Ninh bụp một tiếng, ngã xuống đất.
Thanh Đoàn nhìn người ký khế ước với mình ngã xuống trong một giây, che mắt không đành lòng nhìn thẳng.
Cho dù con hổ không có răng thì vẫn còn móng sắc. Thời Mộ Dương cũng không phải là người tốt tính gì, tâm địa anh ta độc ác, sao có thể không có vài món đồ kỳ quái bên người.
Vậy mà người ký khế ước với nó còn thích tìm đường chết, đi quất mông anh.
Thời Mộ Dương lạnh mặt nhìn Đại Ninh, vừa nâng tay lên thì nghe Tác Nhị hét lớn một tiếng: "Dừng tay, cô muốn làm gì đại ca!"
Thời Mộ Dương quả thực muốn quất chết cái tên không có mắt này. Quả nhiên vài phút sau, một đám người chạy tới đè anh xuống đất, giam lại.
"Nhốt con ả này vào trong tù, nhanh đi gọi bác sĩ Mộc, chờ đại ca tỉnh lại sẽ trừng trị con ả này sau."
"..." Thời điểm bị người kéo đi, Thời Mộ Dương còn đang suy nghĩ, sao anh lại nuôi ra một bọn chỉ phát triển cơ bắp, không có chút đầu óc này?
Chỉ trong nửa ngày, tin tức một người phụ nữ độc ác đánh lén đại thủ lĩnh, làm đại thủ lĩnh hôn mê bất tỉnh đã truyền khắp đảo Bắc.
Ai ai cũng lo lắng cho đại thủ lĩnh, chỉ có Kỷ Điềm là hoàn toàn vui sướng.
Nếu Kỷ Đại Ninh ra tay với Thời Mộ Dương, với tính cách có thù tất báo của người này, chắc chắn Kỷ Đại Ninh xong đời rồi.
Kỷ Điềm không hề lo Thời Mộ Dương sẽ chết, dù sao một trong ba nam chính của thế giới này, sao có thể dễ chết như vậy.
Cô ta nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng, trên mặt đổi thành vẻ lo lắng: "Đại thủ lĩnh thế nào rồi?"
"Hừ! Đều do con ả kia, cũng trách tôi không bảo vệ tốt cho đại ca. Bác sĩ nói không có việc gì, ngày mai là có thể tỉnh lại."
Kỷ Điềm thở phào một cái: "Tôi sẽ chăm sóc cho Mộ Dương, Tác Nhị, cậu đi làm việc của mình đi."
Tác Nhị gãi đầu: "Tôi rất rảnh."
"..."
Vẫn là người khác có mắt, lôi Tác Nhị đi.
Tác Nhị vẫn không quên nói: "Vậy tôi sẽ đứng canh cửa, nếu cô Kỷ có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Khi cánh cửa đóng lại, ý cười trên khóe miệng Kỷ Điềm cũng không nhịn được nữa.
Cô ta đã biết quá rõ nhà tù đảo Bắc là chỗ như thế nào. Thời Mộ Dương đã từng đưa cô ta đi tham quan, nơi đó cực kỳ đáng sợ.
Trên đảo tội ác vốn là một đám người không có đạo đức hoặc là phạm sai lầm lớn, bị trục xuất tới đây.
Người bị giam giữ trong nhà tù đương nhiên là càng hung ác tàn bạo hơn nhiều.
Nếu cửa nhà tù thông với nhau, một người phụ nữ yếu đuối xinh đẹp ở trong đó sẽ xảy ra chuyện gì đây? Cô ta khá là chờ mong.
Cô ta làm như vậy không tính là ác độc, chỉ là để Kỷ Đại Ninh nhận lại những trừng phạt vốn có mà thôi. Ai bảo Kỷ Đại Ninh hại cô ta hủy dung, hại mẹ cô ta phải chết trong ba năm chạy trốn, lại còn khiến cho người duy nhất bảo vệ cô ta, Thôi Nghiêu, cũng mất mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!