Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Hoa Tiên Tửu

 Đại Ninh tiếc nuối thở dài, cam chịu số phận rời khỏi giường, hùng hổ chạy về phía nhà tù.  

 

 

Ánh trăng chiếu sáng dọc con đường, cô sờ sờ mấy thứ bẩn thỉu để bảo vệ tính mạng của Thời Mộ Dương trong túi, trong lòng cực kỳ phấn khích.  

 

Đôi mắt Thời Mộ Dương đỏ rực như sắp chảy máu. Anh ta bị người đè dưới thân, mấy người đàn ông đã tụt quần hơn nửa, vừa nói vài từ dâm ô, vừa giật khăn trùm đầu của anh.  

 

Đám người kinh ngạc một phen, sau đó lập tức lột đồ ** (1).  

 

(1) Trong raw để **  

 

Có người đè cánh tay anh lại. Nếu như dùng thân thể của mình, anh chắc chắn có thể nghiền nát những người này thành tro, nhưng cái thân thể nhu nhược này đến cả giãy khỏi gông cùm xiềng xích cũng không làm được.  

 

Thời Mộ Dương suy yếu túm lấy cỏ dại trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ âm hiểm. Bởi vì vừa nãy ra sức phản kháng nên anh đã dùng hết sức lực. Nghe tiếng cười của bọn chúng, anh cảm thấy có lẽ hôm nay mình thật sự phải chịu thiệt ở cái xó này.  

 

Ai mà ngờ một giây sau, một người đàn ông mặc đồ đỏ xuất hiện trước cửa phòng giam.  

 

Tay "anh" cầm một cây roi đen nhánh, không chút khách khí quất từng người một. Đám người này vốn còn định phản kháng, nhưng không biết trên roi bôi thứ gì mà quất lên người da tróc thịt bong. Trong chớp mắt, tất cả mọi người thống khổ lăn lộn trên đất, rất nhanh đã mất ý thức.  

 

Đại Ninh đi vào, ôm lấy người đang nằm nhoài trên đất bước ra ngoài.  

 

Gió đêm ấm áp, ánh trăng khiến cái bóng của cô kéo dài đến vô cùng, Thời Mộ Dương nghe thấy giọng cô mềm nhũn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Đừng sợ nha, không có việc gì nữa rồi."  

 

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, lúc còn sống sẽ dùng loại tư thế khuất nhục như thế, nằm trong ngực con nhóc xấu xa này.  

 

Thời Mộ Dương không còn chút sức lực nào, đến cả cử động ngón tay cũng khó khăn.  

 

Thời Mộ Dương ngẩng đầu nhìn cô. Cô cả đang dùng túi da của anh, nhưng anh hoàn toàn không thể liên hệ người trước mắt với bản thân mình.  

 

Nói cho cùng thì dù có tức giận đến mức nào, anh cũng sẽ không mặc cả người đỏ chót như vậy.  

 

Ánh mắt của cô trong veo sạch sẽ, giống như khi còn bé. Thời Mộ Dương đã từng trào phúng trong lòng, vì sao người bẩn thỉu như cô lại có một đôi mắt long lanh thuần khiết như thế.  

 

Giờ phút này đổi một cái túi da, đôi mắt này lại không còn chướng mắt như trước.  

 

Anh dời mắt, đột nhiên không muốn nhìn cô nữa.  

 

*  

 

Đại Ninh rửa ráy vết thương sạch sẽ cho anh, động tác nghiêm túc dịu dàng hiếm thấy. Lúc cô nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, Thời Mộ Dương cáu kỉnh đẩy tay cô ra: "Cô định làm gì?"  

 

Anh sẽ không thích cô, đừng không biết trời cao đất dày mà thử quyến rũ anh.  

 

Đại Ninh cũng tức giận, trở tay đè anh lại.  

 

"Đây là thân thể của người ta, thân thể đẹp mắt nhất thế giới, nếu anh làm hỏng nó, tôi sẽ đi chặt □□ (2) ngay lập tức."  

 

(2) Raw để  □□  

 

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái, Thời Mộ Dương đen mặt, không vui nhìn cô.  

 

Đại Ninh hầm hừ bôi thuốc cho anh, hơi thở phả lên mặt anh. Thời Mộ Dương quái gở nói: "Đây chính là sự trả thù của cô, để một đám đàn ông tới đè chính thân thể của mình? Đúng là tôi đã xem thường độ độc ác của cô, đến cả thân thể của mình cũng hại."  

 

Đại Ninh chạm vào tấm gương bên cạnh, đối diện với gương mặt của Thời Mộ Dương.  

 

"Cô làm gì đó?"  

 

"Trông thấy đồ ngu không mắt, không não trong gương không?"  

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận