Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Hoa Tiên Tửu

Sau khi Đại Ninh biết được thân thể của mình sắp không chịu đựng nổi sau quá nhiều lần giày vò thì trầm mặc hồi lâu.  

 

 

Thanh Đoàn khổ sở đến bật khóc: "Hu hu hu Đại Ninh..."  

 

Đại Ninh tiếc nuối nói: "Túi da xinh đẹp như này, nếu sớm biết thì tôi đã ngủ với Triệu Dữ vài lần rồi, hoặc là ngủ với anh trai cũng được. Sao còn chưa dùng đã không được vậy chứ?"  

 

Bộ dạng vô cùng thương tiếc, vừa rồi lại còn trầm mặc lâu như vậy của cô là vì đang nghĩ đến chuyện này? Thanh Đoàn nấc một cái, tiếng khóc đột nhiên im bặt.  

 

Đại Ninh đột nhiên ý thức được đây là chuyện rất cấp bách. Thừa dịp chỉ còn sống được nửa năm nữa, cô phải tranh thủ thời gian hưởng thụ thôi!  

 

Buổi chiều, Đại Ninh mở một cuộc họp.  

 

Kể từ khi Thời Mộ Dương đi tìm thuốc về, đảo Bắc đã lâu không họp. Lần này Đại Ninh triệu tập tất cả mọi người đến, ai cũng đang nghĩ có phải sắp xảy ra chuyện lớn gì không.  

 

Đại Ninh chắp tay sau lưng đi tới.  

 

Đám người phát hiện, đại ca Thời mập lên một vòng... Giơ tay nhấc chân trông giống như một cô gái nho nhã.  

 

Mọi người không còn gì để nói. Đại ca bị sao vậy? Còn không khí phách bằng cô ả nóng tính âm trầm kia đâu. Nhìn qua trông y như con lười.  

 

Đại Ninh ngồi xuống ghế, vừa gặm hạt dưa vừa nói với mọi người.  

 

"Tôi có một chuyện quan trọng muốn bàn với các anh."  

 

"Tôi muốn lên kế hoạch rời khỏi đảo tội ác."  

 

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cô. Đệt... Đệt mẹ, mới vừa nói anh không còn khí phách như xưa, anh liền muốn gây sự sao? Lại còn vừa đến đã bàn chuyện lớn như vậy!  

 

"Nhưng mà đại ca, ra ngoài không dễ đâu. Đầu tiên chúng ta phải đóng thuyền, lại sắp đến mùa đông rồi, không biết vùng biển này rộng bao nhiêu, nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, có thể sẽ phải bỏ mạng trên biển."  

 

"Còn nữa, anh quên rồi sao đại ca. Chuyện cơ bản nhất chính là chúng ta không thể vượt qua phòng tuyến. Trong tay tụi lính canh phòng biển có đạn và pháo, chúng ta còn chưa tới gần thì đã bị bắn chết rồi."  

 

Đại Ninh không biết còn có vụ phòng tuyến này.  

 

Cô hỏi Thanh Đoàn: "Hồi đó sao chúng ta qua được."  

 

Thanh Đoàn yếu ớt nói: "Lúc ấy cô còn đang trôi dạt trên biển, bọn họ không nhận ra cô là người." Còn tưởng là rác trôi trên biển nữa kìa.  

 

Đại Ninh vỗ bàn một cái, hai má phồng lên: "Tôi mặc kệ, các anh mau nghĩ biện pháp đi, tôi muốn rời khỏi hòn đảo hoang này."  

 

Ở trên đảo không gì hay để chơi. Cô sắp mất mạng rồi, tốt xấu gì cũng phải hưởng thụ cho đủ chứ.  

 

Đại thủ lĩnh như đứa trẻ không nói lý, nói muốn rời đảo là muốn rời đảo, đám người có khuyên thế nào cũng vô dụng.  

 

Cuối cùng có mấy người hơi thành thục thận trọng đứng ra thương lượng, quyết định đốn củi đóng thuyền trước.  

 

Đóng thuyền là chuyện lớn, vài tên thuộc hạ có đầu óc của Thời Mộ Dương lập tức bắt tay vào thu xếp.  

 

Cuộc hội nghị này Thời Mộ Dương không tham gia. Buổi sáng anh đi ra ngoài, ban đêm mới trở về, vừa về đến nơi đã đi tìm Đại Ninh: "Cô muốn rời khỏi đảo?"  

 

Đại Ninh liếm que kem, gật đầu.  

 

Thời Mộ Dương nói: "Rời đảo không phải là chuyện dễ, cô không thể vượt qua phòng tuyến."  

 

Nếu như thật sự chỉ cần đóng một chiếc thuyền là có thể rời khỏi đảo tội ác thì trên đảo đã không có lời đồn chỉ có vào chứ không có ra.  

 

"Không thử thì làm sao biết được." Đại Ninh lơ đễnh.  

 

Khóe miệng lạnh lùng của Thời Mộ Dương giật giật hai lần: "Cô có biết người canh giữ hải quan là ai không?"  

 

"Là ai vậy?"  

 

Thời Mộ Dương thấy vẻ ngây ngô trong mắt cô, tàn nhẫn cười một tiếng: "Anh trai tôi."  

 

"Cho nên anh ta sẽ không tha cho bất kỳ ai, kể cả là một con ruồi."  

 

Đại Ninh cũng không ngờ rằng người canh giữ vùng biển này lại là Thời Mộ Vân. Hai anh em nhà này như nước với lửa, Thời Mộ Vân để cho em trai mình thoát ra mới là lạ.  

 

Cô hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Dù vậy thì người ta cũng phải ra ngoài."  

 

Cô cầm một que kem lên: "Anh xem đi, trên đảo này ngay cả kem cũng chỉ có vị dừa."  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận