Đại Ninh nháy mắt, nhìn người phụ nữ da ngăm đang khóc thút thít, đấm ngực dậm chân trên sân khấu.
Người phụ nữ dậm chân nói: "Sao, sao anh có thể móc thận của em, anh yêu cô ta đến vậy ư?"
Tác Nhị từ sau sân khấu bước ra, vừa nhìn quyển sách nhỏ trong tay, vừa đọc lời kịch: "Hừ, so với Tiểu Nguyệt của tôi thì cô chỉ là một sinh mệnh hèn hạ thôi. Đừng nói là móc thận của cô, cho dù lấy trái tim của cô thay cho Tiểu Nguyệt thì đó cũng là vinh hạnh của cô rồi."
Đại Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Thời Mộ Dương vỗ trán.
Thanh Đoàn cũng sợ ngây người.
Các diễn viên không ngừng ra sân, một màn biểu diễn lúng túng sôi động bắt đầu. Có thể thấy bọn họ còn khá có tâm, để thể hiện thân phận "tổng giám đốc bá đạo" của Tác Nhị, không biết bọn họ nhặt được kính râm từ chỗ nào trôi tới, đeo lên mặt cho cậu ta.
Trương Phương Phương giắt một bông hồng lớn trên đầu cũng hút mắt lạ thường.
Còn có một người phụ nữ năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, diễn vai "ánh trăng sáng" của Tác Nhị.
"Cái này..." Đại Ninh chậm rãi mở miệng.
Thời Mộ Dương phóng ánh mắt chết người qua, nghĩ thầm hôm nay nếu cô dám chê một từ, anh ta sẽ băm cô ra, tro cốt cũng hất lên hết.
"Thú vị quá đi!" Cô hưng phấn thốt lên.
Anh đan mười ngón tay vào nhau, khinh thường xùy một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Phim truyền hình "chiếu" được khoảng bốn mươi phút, Thời Mộ Dương đóng gói cô đưa đi.
Đại Ninh bất mãn: "Còn chưa diễn xong mà."
"Phim bộ, ngày mai chiếu tiếp."
Anh còn cho là con nhóc nhiễu sự này sẽ ồn ào kiếm chuyện, nhưng cô lại đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy cổ anh ta, cọ má vào đó, mềm giọng nói: "Chú nhỏ, anh thật tốt. Tôi sẽ không ghi hận trước kia anh ăn hiếp tôi nữa, chúng ta làm hòa nha."
Thời Mộ Dương cụp mắt, không kiên nhẫn nói: "Không làm hòa, không thích."
Gần đây trên đảo có một hoạt động giải trí duy nhất, lấy Tác Nhị và Trương Phương Phương làm diễn viên chính, diễn trực tiếp bộ phim truyền hình « Tổng giám đốc bá đạo lại yêu tôi lần nữa ».
Người xem trung thành là đại thủ lĩnh và cô cả che mặt.
Vừa bước vào tháng mười một, đã qua một giờ chiều mà gió trên đảo vẫn mát mẻ. Trên ghế có hai người đang nằm co quắp, Thời Mộ Dương hờ hững khoác tay lên ghế tựa, trong ngực còn có một thiếu nữ uể oải dựa vào.
Ông cụ trông thấy "đại thủ lĩnh khóc thút thít" lần trước nhô đầu ra, nghe thấy bọn họ thảo luận tràn đầy phấn khởi.
Cô cả: "Ánh trăng sáng muốn để nữ chính gánh tội thay, trên mặt nam chính cần phải tỏ vẻ không nỡ bỏ, Tác Nhị diễn chưa tốt."
Thủ lĩnh nói: "Nam chính là người không có đầu óc, Tác Nhị cũng thế, diễn xuất theo đúng bản sắc."
Cô cả: "Lúc này nữ chính cần phải khóc long trời lở đất, nếu anh đã yêu cô ấy như vậy, vì sao tôi phải tác thành cho hai người, đồng thời còn phải phẫn nộ, đập vào lồng ngực nam chính."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!