Đại Ninh hỏi cô ấy: "Cô ở trên đảo bao lâu rồi?"
Trương Phương Phương thở dài một tiếng: "Năm năm, tôi đã quên sạch dáng dấp của thế giới ngoài kia rồi."
Năm năm, tới nơi này từ khi ba mươi tuổi, không còn thanh xuân, đến cả mặt người nhà cũng sắp quên, từ trước đến nay Trương Phương Phương chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ còn có cơ hội thoát khỏi đây.
"Chúng ta sẽ ra ngoài." Đại Ninh nói chắc chắn.
Trương Phương Phương cười đáp: "Đúng." Cô ấy khác với Đại Ninh, sự chắc chắn của cô ấy đến từ sự tín nhiệm với Thời Mộ Dương.
Người đóng thuyền còn nhiều hơn tưởng tượng của Đại Ninh nhiều, cũng có rất nhiều gương mặt lạ. Đại Ninh đoán, có lẽ Thời Mộ Dương đã ném miếng bánh thơm ngon này ra bên ngoài, nói rằng anh cũng có thể đưa bọn họ đi.
Nhưng mà ai cũng biết, thuyền này không ngồi được nhiều người như vậy. Sẽ luôn luôn có một vài người bị bỏ lại hòn đảo.
Thời Mộ Dương mỉm cười lừa bọn họ bán mạng, bọn họ lại hồn nhiên không biết.
"Cô cả, để tôi đi tìm ghế gỗ cho cô."
Trương Phương Phương chăm sóc cho cô như chăm sóc mấy đứa nhỏ trên đảo, lấy ghế gỗ từ chỗ Tác Nhị đưa qua cho cô. Sợ cô nóng, cô ấy còn lấy que gỗ và lá chuối tây dựng cho cô một cái lều nhỏ.
Đại Ninh ngồi bên dưới, nhỏ nhắn xinh xắn khiến người ta thương yêu.
Đã lâu Đại Ninh không tới bãi biển. Giờ phút này cô đang ngồi chống cằm, chăm chú nhìn biển cả mênh mông.
Thanh Đoàn không nhịn được hỏi cô: "Cô đang nghĩ đến ai vậy?"
Trong lòng cô rất trống rỗng, trống rỗng đến nỗi Thanh Đoàn không cảm giác được là ai.
"Nhớ anh trai." Cô nói: "Anh ta đang ngồi tù vì tôi sao?"
Thanh Đoàn nói: "Có thể sẽ không, dù sao anh ta cũng là người thừa kế của nhà họ Ngôn, lão hồ ly Quan Tái Thường kia sẽ không mặc kệ anh ta."
Trên mặt Đại Ninh toát ra vài phần đáng tiếc.
Thanh Đoàn biết không nên chờ mong gì ở cô. Có lẽ cô vẫn rất hi vọng Ngôn Cảnh đi tù. Nếu Ngôn Cảnh thật sự ở trong tù, nói không chừng sau khi trở về, cô cả sẽ diễu võ giương oai đi thăm anh một chuyến.
Thời Mộ Dương làm xong việc thì nhìn sang, phát hiện Đại Ninh đang nhìn ra biển. Thiếu nữ ngồi trên ghế gỗ nhỏ, phóng mắt nhìn phía bên kia của biển rộng, con ngươi đen nhánh rất chăm chú.
Dù sao theo góc nhìn của anh, thấy thế nào cũng giống như đang nghĩ về đàn ông.
"Lẳng lơ phóng đãng." Thời Mộ Dương ác độc bình luận.
Con trăn khổng lồ đang giúp đỡ mọi người vận chuyển gỗ, lúc đi ngang qua người anh thì bị anh đạp cho một cước. Con trăn khổng lồ dùng đuôi cuốn lấy khúc gỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thời Mộ Dương.
Thấy anh không có việc gì, nó lại tích cực đi làm việc.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Bờ biển rộng lớn, tốt ở chỗ có thể dễ dàng triển khai công việc, nhưng nhược điểm chính là không có thời gian để bao quanh khu vực này.
Có vài người đàn ông xông tới, không nói hai lời, khiêng cô cả chạy.
Đại Ninh há to miệng, lại lười hô cứu mạng, đành mệt mỏi im lặng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!