Nhưng dù sao Đại Ninh cũng không phải Kỷ Điềm, cô thấy không lấy được, dứt khoát không ăn nữa.
Cô đứng dậy định về phòng đi ngủ.
"Tôi có cho cô đi sao?"
Cô cả quay đầu, vô cùng khó hiểu: "Tôi không đi, ở lại nhìn anh tìm thú vui chắc?"
Thời Mộ Dương hung dữ nhìn chằm chằm cô.
Đúng lúc này, Tác Nhị dẫn mấy người phụ nữ vào.
So với phụ nữ trên đảo thì mấy người phụ nữ kia tương đối trẻ, màu da ngăm đen, rất có phong tình của người nước ngoài.
Trước khi Kỷ Điềm và Đại Ninh đến đảo tội ác, bọn họ cũng rất được săn đón. Vừa nghe đại thủ lĩnh cần người phục vụ, bọn họ vội vàng chen nhau chạy tới.
Ai cũng biết, gần đây đại ca Thời đang đóng thuyền, nếu quả thật có cơ hội rời khỏi đảo, đây chính là một bắp đùi vàng.
Thời Mộ Dương giương cằm nhìn mấy người phụ nữ kia, cười nói: "Đến đây."
Mấy người phụ nữ quyến rũ dựa vào người anh, bắt đầu trêu chọc.
Thời Mộ Dương qua loa ứng phó với bọn họ, vẫn không quên thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đại Ninh một cái.
Gần đây Đại Ninh lười động não, cô nghiêng đầu hỏi Thanh Đoàn: "Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?"
Thanh Đoàn đi theo cô nhiều năm, hiện tại thông minh lên không ít, nó không chắc lắm, nói: "Anh ta hi vọng cô ghen?"
Đại Ninh suýt nữa cười ra tiếng.
Cô vốn định rời đi, nhưng hiện tại liền thay đổi quyết định, tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, nhìn bọn họ không chớp mắt.
Một người phụ nữ đút Thời Mộ Dương ăn nho, còn có người đang ân cần đấm chân cho anh.
Các cô rất cởi mở, cũng không thèm để ý có bao nhiêu người đang vây xem, có người cọ rồi lại cọ, quần áo đã sắp không che nổi thân thể.
Còn có người đã bắt đầu ngã vào ngực Thời Mộ Dương.
Đại Ninh nhìn anh càng ngày càng cứng ngắc, sắc mặt dần xanh mét, cố hết sức nhịn cười.
Cuối cùng, khi nhìn thấy ánh mắt đầy hứng thú của cô, Thời Mộ Dương gạt hết đồ trên bàn xuống: "Đều cút hết cho ông!"
Mấy người phụ nữ hoảng sợ, nơm nớp chạy hết ra ngoài.
Thời Mộ Dương sải bước đi qua, xách Đại Ninh đang hào hứng xem trò vui lên.
"Hình như cô đang rất vui vẻ."
"Anh có thể tự tin hơn chút nữa, bỏ từ hình như đi."
Thời Mộ Dương cũng không phân biệt được là ngọn lửa giận trong lòng cháy mạnh hơn, hay là ngọn lửa khi trông thấy khuôn mặt non mềm của cô cháy mạnh hơn. Anh một tay đè cô trên ghế sa lon, tay còn lại bắt đầu lột quần áo của cô.
Anh vừa hận vừa tức. Đúng vậy, anh phải thừa nhận rằng bất kể người đàn ông nào, hễ đã cùng giường chung gối với giai nhân tuyệt thế một thời gian thì sẽ không thể nào để ý đến mấy bông hoa tầm thường kia nữa.
Đại Ninh thấy đuôi mắt anh ta đỏ lên, cũng cảm nhận được xao động của anh.
"Ngủ xong anh có chịu trách nhiệm không?" Trong mắt cô dường như còn mang theo vẻ ngây thơ không rành sự đời, cực kỳ dụ người.
Thời Mộ Dương dừng một chút, véo khuôn mặt của cô, hung ác nói: "Nghĩ hay lắm!"
Đại Ninh lắc đầu: "Vậy người ta không ngủ với anh đâu."
Cô giơ tay khép cổ áo lại. Đại Ninh cũng không sợ anh, duỗi cánh tay non mịn như ngó sen ôm lấy cổ Thời Mộ Dương, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng làm nũng: "Chú nhỏ, giúp tôi đứng dậy."
Mặc dù Thời Mộ Dương không muốn thừa nhận, nhưng anh quả thực thèm khát thân thể của cô. Huống chi hiện tại anh đang ở trong tình trạng cực kỳ muốn cởi quần làm chuyện lưu manh, làm sao chịu được cô thì thầm ngay bên tai.
Thân thể cô vừa mềm mại vừa thơm ngát, anh vùi đầu vào cổ cô, không để cô nhìn thấy vẻ mặt của mình, có chút do dự nói: "Tôi có thể cân nhắc..."
"Cái gì?"
"Chịu trách nhiệm với cô."
Đến đây thì Đại Ninh không nín cười được nữa, ôm chặt cổ anh cười nắc nẻ. Cho dù hiện tại Thời Mộ Dương tinh trùng lên não thì anh cũng hiểu được cô đang nói đùa.
Anh đột nhiên đẩy cô ra, vẻ mặt đầy sát khí.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!